Mối Quan Hệ Này, Xem Ra Chỉ Có Mình Tôi Cố Gắng

Chương 1

Lợi dụng lúc Chu Hà đi tắm, tôi lén kiểm tra WeChat của anh ấy và phát hiện rằng anh ấy chưa từng trò chuyện với cô gái đó.

Ai cũng biết rằng khi thêm bạn, sẽ có thông báo hệ thống, hộp thoại sạch sẽ như vậy càng đáng nghi, chứng tỏ anh ấy đã xóa hết tin nhắn trò chuyện.

Thật đáng tiếc, WeChat có một chức năng tiện ích gọi là “lưu trữ tin nhắn”.

Tôi đã lưu trữ tất cả các tin nhắn và thấy rằng 10 phút trước, Chu Hà hỏi cô ấy đã chuẩn bị xong chưa, cô ấy trả lời đã xong rồi và còn hỏi:

“Chồng ơi, anh đến đâu rồi, cô ta không làm phiền anh chứ?”

Tôi dùng điện thoại của mình để chụp lại cuộc trò chuyện của họ, sau đó xóa đi tin nhắn.

Nếu không nhìn thấy tận mắt, tôi e rằng bản thân sẽ luôn bị lừa dối như vậy.

Tôi biết cô gái này, tên là La Thư Kỳ.

Một lần Chu Hà đi chơi bóng rổ, tôi đến tìm anh ấy và thấy cô ta ngồi ở một góc.

Tôi hỏi anh ấy đó là ai, anh ấy nói không biết, có thể là người thân của ai đó.

Nhưng bây giờ xem ra, họ không chỉ đơn giản là quen biết.

Chẳng trách, tối hôm đó lúc bọn tôi đi ăn, cô ta cứ liên tục bắt chuyện với tôi, hỏi tôi mua phấn nền của hãng nào, trông rất mịn màng.

Rồi lại hỏi tôi tô son gì, nói rằng cô ta vụng về, không biết trang điểm.

Cách làm của cô ta thật sự quá tầm thường.

Tôi nhìn vào lớp trang điểm tinh tế của cô ta và nói:

“Ừ, em trang điểm thật sự không tốt.”

Cô ta sững sờ, miệng há hốc, chắc là không ngờ tôi lại thẳng thừng như vậy.

Tôi tiếp tục nói:

“Kẻ mắt của em hình như bị lệch rồi, mascara thì chải nặng tay quá, trông giống chân ruồi.

À đúng rồi, thực ra tôi vẫn chưa dám nói, màu son em dùng quá già dặn, mẹ tôi còn không thèm mua màu này đâu…”

Sắc mặt La Thư Kỳ càng ngày càng khó coi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không thể phát tác, chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.

Sau khi tôi giả vờ bình phẩm một cách vô tình, tôi nói với cô ta:

“À! Tôi nói vậy em sẽ không giận chứ?

Xin lỗi nhé, tôi không cố ý, tính tôi nói chuyện thẳng thắn, em đừng để bụng nhé.”

Đi đường của trà xanh, để trà xanh không còn đường đi nữa.

Quả nhiên, nửa sau buổi tụ họp, La Thư Kỳ không còn chọc tức tôi nữa.

Hôm đó về nhà, Chu Hà mắng tôi một trận, nói tôi trước mặt nhiều người như vậy lại nói vậy với cô ta, thực sự là quá thiếu chín chắn.

Tôi vô cùng ngạc nhiên, hỏi anh:

“Chẳng lẽ anh không nhận ra cô ta là trà xanh à?”

“Anh không biết các cô gái gọi là trà xanh, anh chỉ biết là em nói chuyện khó nghe, mọi người đều rất ngượng ngùng.”

Thật ra tôi hoàn toàn không thấy ai ngượng ngùng, nhưng suy nghĩ kỹ cũng có chút không đúng, nên đề nghị:

“Hay là anh sắp xếp một buổi gặp nữa, em sẽ xin lỗi cô gái đó?”

Bình Luận (0)
Comment