Tôi biết là Chu Hà gửi đến, anh ấy còn nhắn tin cho tôi:
” n n, tính ra thì cũng vào khoảng thời gian này rồi.
Anh đã mua cho em ít đồ, treo ở tay nắm cửa nhà em, đừng quên lấy vào nhé.”
Đây là số điện thoại mới của anh ấy, anh ấy cứ nhắn tin cho tôi, tôi chặn thì anh ấy lại đổi số khác, về sau tôi thấy chặn hay không cũng chẳng quan trọng nữa, vì tôi đã không còn cảm giác gì với anh ấy, nên cứ để mặc vậy.
Tôi không hiểu, liệu Chu Hà có thực sự nghĩ rằng làm như thế này còn có tác dụng không?
Khi chúng tôi còn bên nhau, có lần tôi bị đau bụng kinh rất dữ dội, nằm trên giường đau đến chết đi sống lại, anh ấy chỉ đun cho tôi một ấm nước nóng, rồi đi sang phòng khác chơi game.
Sau này khi tôi nhắc đến chuyện đó, anh ấy còn cảm thấy ấm ức, nói:
“Anh đã đun nước cho em rồi mà?
Em còn muốn anh làm gì nữa?”
Lần đó chúng tôi cãi nhau đòi chia tay, anh ấy cũng giống như bây giờ, thỉnh thoảng lại mua đồ cho tôi, gọi đồ ăn cho tôi, còn thề rằng sau này tuyệt đối sẽ không để tôi một mình trong phòng nữa, tôi mềm lòng nên đã tha thứ cho anh ấy.
Nhưng lần này thì khác, anh ấy đã phản bội tôi, sao lại nghĩ rằng vài món quà nhỏ có thể khiến tôi mềm lòng?
Lại có người gõ cửa, tôi thật sự bực bội, mở cửa ra với vẻ khó chịu, nhưng lại thấy Thẩm Cận đứng bên ngoài, tôi yếu ớt chào anh ấy:
“Là anh à.”
“Ừ, anh đoán là hôm nay em sẽ khó chịu.
Mau nằm xuống đi, em chưa ăn gì phải không?
Để anh nấu cháo cho em nhé.”
“Được.” Tôi cũng không khách sáo với anh ấy nữa.
Thẩm Cận nhìn thấy những thứ trên bàn, anh ấy ngẩn ra một chút rồi hỏi:
“Chu Hà đến à?”
“Ừ, anh ta treo đồ ở tay nắm cửa.”
Biểu cảm của anh ấy không được tốt lắm, tôi vội nói:
“Hay để em đi vứt đi nhé.”
“Không cần.” Anh ấy nói:
“Đồ vật vô tội, cứ giữ lại đi.”
“Chỉ là không ngờ bạn gái của anh lại có sức hút lớn như vậy, đến kỳ kinh nguyệt mà còn có người đến tận nơi tặng đồ.”
Chậc, đúng là tên đàn ông lém lỉnh, nói bóng nói gió.
Tôi lườm anh ấy một cái và nói:
“Ừ đúng rồi, nên anh phải đối xử tốt với em, nếu không em sẽ…”
Chưa kịp nói hết câu, anh ấy đã đến ôm tôi, rồi cù lét tôi và hỏi:
“Nếu không thì sao? Em nói anh nghe xem nào.”
“Em đầu hàng, đầu hàng! Em vẫn đang ốm mà! Anh đừng bắt nạt em!”
Thẩm Cận buông tôi ra, hôn tôi một cái rồi nói:
“Nằm xuống đi, để anh đi nấu cháo cho em ăn.”