Mối Tình 2D

Chương 22

Matthew Watkins cho rằng thùy trước trán thật đáng kinh ngạc. Nhưng nói cho cùng, chính thùy trước trán khiến anh ta có suy nghĩ như vậy, nên cũng chẳng biết được

Finn Chúa tể Thấy chưa? Tôi đã bảo là vui lắm mà! Giờ ta hãy đi tìm mắt cậu.

Julie Seagle Chuyện ít người biết: sau khi thăng chức, Rudolph trở nên không thể chịu nổi. Một năm sau, nó là ngôi sao của một chương trình truyền hình Giáng sinh đặc biệt ít người xem ít người thích, bàn về tính khiêm nhường và việc không được quên bản chất.

Julie căn chỉnh lại bộ đồ ăn rồi uống một ngụm nước khoáng có ga trong ly của mình. Đêm nay là đêm Giao thừa, nên đương nhiên nhà hàng đông nghẹt người. Được đến khu mua sắm Boston hòa mình vào đám đông nhộn nhịp này cũng là một điều vui. Nó đã gửi email để thông báo với ba rằng mình sẽ mặc áo hồng lấp lánh và váy đen, vấn tóc theo kiểu ba nó thích, để ông có thể lập tức nhận ra con gái mình trong đám đông. Nó có rất nhiều thứ để kể với ba và cứ vươn cổ ngó qua đầu những người ngồi gần mình. Đã chín giờ mười lăm, quá giờ đặt bàn của hai ba con mười lăm phút. Hi vọng ba nó không gặp rắc rối khi đón taxi ở sân bay.

Cho đến lúc này thì kỳ nghỉ đông của Julie khá là thảm, nhưng đêm nay sẽ thay đổi hoàn toàn điều đó. Không còn là chuyến đi ba tuần nữa, nhưng việc ba Julie đến Boston để ăn tối với con gái có ý nghĩa thật đặc biệt. Điều đó cũng đồng nghĩa nó đã ru rú suốt cả tuần qua trong căn hộ của Dana khi cô bạn và những đứa cùng trọ đi nghỉ. Chuyện đó mặc dù khá chán nhưng cũng không quá tệ. Đêm Giáng sinh và ngày Giáng sinh phải nói thực lòng là không được tuyệt vời cho lắm, mặc dù với tư cách con một, Julie khá giỏi về môn tự giải khuây. Thật ra, chuyện này giống đi trốn nhiều hơn là tự giải khuây, nhưng nó không còn lựa chọn nào khác. Nó cảm thấy hơi áy náy khi nói dối mẹ và cả gia đình nhà Watkins về chuyến đi California. Nhưng làm như thế dễ dàng hơn là giải thích cho họ hiểu được chuyện đã xảy ra.

Ít ra thì anh Finn cũng rất hay lên mạng dạo gần đây, nên hai đứa liên lạc với nhau nhiều hơn bao giờ hết. Julie phải cung cấp cho anh những lời miêu tả dối trá về cái khách sạn vườn nho xinh đẹp, cũng như dựng lên các chi tiết của bữa sushi mà nó đã ăn tối hôm trước. Cả hai chuyện đó đều không gây cảm giác thoải mái cho Julie. Nó tự hỏi đêm nay anh làm gì. Anh đang ở Cape Verde để làm việc cùng với một nhóm bảo tồn rùa biển. Anh đã gửi cho nó nhìn hình chụp những con vật được anh cứu khỏi sự tuyệt chủng. Anh và các tình nguyện viên khác sinh hoạt trong những căn lều trên bãi biển, tự nấu ăn và giặt giũ trong điều kiện thiếu thốn. Mặc dù chuyện đó nghe như địa ngục đối với Julie, anh Finn lại có vẻ rất thích.

Julie rút điện thoại ra và đọc lại mấy tin nhắn trên Facebook vừa rồi mà nó đã nhận được từ anh. Thỉnh thoảng anh lại đi vào trong thị trấn để ăn tại các quán địa phương, nhưng theo những gì nó biết thì anh không hảo các đặc sản địa phương cho lắm. “Phô mai dê” và “phô mai kèm dê” không phải cùng là một thứ. Học hỏi kinh nghiệm của anh nhé. Luôn đọc thực đơn một cách cẩn thận. Tin nhắn tiếp theo: Thịt dê thế này, thịt dê thế nọ. Mắc ói. Vãi hàng! Căn cứ theo sức tiêu thụ cao như thế, chắc bọn anh sẽ sớm phải thiết lập nhóm bảo tồn loài dê.

Julie lại nhình quanh nhà hàng. Không sao. Ba cũng chưa trễ lắm.

Ở chỗ của anh Finn lúc này đã gần nửa đêm. Biết đâu năm sau hai đứa sẽ cùng nhau nghỉ lễ! Nó đã viết hàng bao nhiêu tin nhắn đề nghị trò chuyện trực tiếp qua điện thoại với anh, nhưng rồi xóa hết sạch. Như thế thì vồ vập quá, và nhiều khả năng gây khó xử. Giờ thì Julie đã hiểu tại sao Celeste không muốn nói chuyện trực tiếp với anh Finn, trừ phi anh về nhà. Có lẽ đợi thì tốt hơn. Hiện thời trao đổi với nhau trên mạng là được rồi. Cám ơn trời, anh không cài đặt chế độ chat có hình ảnh. Việc nhìn thấy anh lần đầu tiên rất là căng thẳng.

Vậy là Giao thừa năm tới có thể mang đến một nụ hôn dài nóng bỏng lúc nửa đêm. Đôi khi, trong lúc trò chuyện trên mạng, nó cảm thấy rung cảm lạ kỳ ấy. Giống như nó có thể thực sự cảm thấy anh và biết việc gặp anh trực tiếp sẽ như thế nào.

Julie ngăn mình lại. Thật nực cười. Theo tất cả những gì nó biết, anh Finn là một người hôn rất tệ, kinh tởm và bê bối. Dẫu sao thì chưa chắc giữa hai người đã có sự đồng điệu. Trò tán gẫu trên mạng ngu ngốc này có lẽ chẳng mang ý nghĩa nào khác hơn là một màn tán tỉnh dớ dẩn.

Nhưng nó không nghĩ vậy.

Hình như anh Finn cũng thế, khi anh gửi cho nó một tin nhắn vừa đúng lúc.

Ở đây đã gần nửa đêm. Nhớ em. Em có nhận được quà của anh chưa? Anh đã chờ cho em tự tìm thấy, nhưng rõ ràng là em không thường xuyên xem xét ngăn có khóa kéo của chiếc ví. Hoặc là em ghét món quà đó. Hoặc Matt đã làm hỏng việc và nhét nhầm nó vào ví của mẹ anh. Thật đúng là mặc cảm Oedipus[1] tởm lợm. (Ố ồ. Hi vọng bố anh vẫn ổn…)

[1] Phức cảm Oedipus: được Sigmund Freud đặt tên theo câu chuyện Oedipus giết cha cưới mẹ, đây là hiện tượng đứa trẻ yêu quý người sinh thành khác giới và căm ghét người sinh thành cùng giới với mình.

Julie suýt làm rơi điện thoại khi nó lôi chiếc ví cầm tay để sau lưng ghế ra. Nó nhanh chóng lục lọi mớ hổ lốn bên trong và thề sẽ dẹp sạch tất cả những thứ linh tinh ngay khi về nhà. Một mẩu khăn giấy màu đỏ lòi ra từ trong ngăn ví. Julie nhẹ nhàng đặt món quà lên lòng bàn tay rồi mở ra.

Món quà thật đẹp. Julie nhấc sợi dây mảnh trong tay lên và nhìn ngắm viên đá màu tím được gắn trên đó. Viên đá thô ráp và không đều, nhưng không sắc cạnh. Nó lập tức đeo sợi dây chuyền vào cổ và một tay cầm viên đá, tay kia gõ tin nhắn cho anh Finn.

Em không biết phải nói thế nào. Nó đẹp ghê á. Hoàn hảo. Em rất thích nó và sẽ không tháo nó ra. Em cũng muốn tặng cho anh thứ gì đó nhưng anh di chuyển liên tục!

Julie nhìn vào màn hình chờ tin nhắn hồi đáp. Nó không thể không run lên mỗi khi một tin nhắn mới bật lên.

Em đã tặng cho anh đủ rồi. Mà này, xem pháo hoa nhé! Ở chỗ anh là nửa đêm rồi!

Chắc anh đã dùng một chiếc điện thoại mượn có camera, vì anh đã gửi kèm tin nhắn một tấm hình tuyệt đẹp của buổi lễ mừng năm mới tại Cape Verde. Julie mở tấm hình ra xem và ao ước mình được có mặt ở đó cùng anh, ngay cạnh bờ biển, và ngắm nhìn pháo hoa nở bừng trên mặc nước. Thật là sến vào sáo rỗng. Nhưng dù sao cũng lãng mạn. Năm tới nhé, nó tự hứa với lòng mình. Năm tới nó và anh sẽ ở bên nhau. Nó rất kiên nhẫn, và biết anh Finn là người đáng để chờ đợi. Anh không thể đi mãi được.

Nó thoáng nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đứng cạnh một cặp đôi tại quầy đón khách. Cuối cùng cũng đã đến!

Đẹp ghê á! Em phải chạy đây. Hình như ba em đến rồi. Chuẩn bị dùng bữa tối năm món. Nhưng không có thịt dê nhé. Ngày mai anh có lên mạng không?

Finn đáp lại:

Ừ, pháo hoa đẹp thật, mặc dù anh đang nghĩ tới những chuyện đáng lẽ phải làm khác vào lúc nửa đêm. Chúng sẽ không dính dáng gì với lũ dê. Anh sẽ ở trên mạng.

Julie nhét điện thoại vào ví rồi vươn tay vẫy, đồng thời nheo mắt nhìn. Ôi trời, không phải ba của nó.

Người phục vụ xuất hiên, rót đầy ly nước của nó lần thứ không biết là bao nhiêu nữa, rồi tặng cho nó một cái nhìn thông cảm.

- Tôi tin chắc giao thông đêm nay là một cơn ác mộng. Ông ấy sẽ đến sớm thôi. - Julie nói vừa là cho người phục vụ, vừa là cho bản thân mình.

Nhưng ba nó không đến. Một tiếng sau giờ hẹn đặt bàn, Julie gọi cho ba. Nó không bao giờ gọi cho ông. Không bao giờ. Có một luật bất thành văn là điện thoại của ba chỉ để dành cho công việc. Ngoài ra, ba nó cũng chẳng phải loại người thích nấu cháo điện thoại. Những cuộc nói chuyện giữa hai ba con luôn cứng nhắc và có phần không thoải mái, trên nền những tiếng ồn của nơi ông gọi điện. Julie sẽ ba hoa một chập trong khi ba nó chỉ nói “Ừ”, hoặc “Hay đấy” vào những lúc thích hợp. Theo những gì mà nó nhớ thì nói chuyện trực tiếp vẫn hơn.

Nhưng bây giờ nó phải thử gọi vào di động của ba. Nó cứ để điện thoại đổ chuông cho đến khi nghe thấy giọng nói trả lời tự động của ông, sau đó lại thử một lần nữa. Vẫn là máy trả lời tự động, Julie nhìn trân trối hai ly champagne chưa được đụng tới ở trên bàn, chúng vẫn còn sủi bọt đầy vui tươi. Không phải bàn nào cũng có chiếc xô có chân cao để giữ lạnh chai rượu, nên rõ ràng ba nó đã phải gọi từ trước và thu xếp chầu rượu champagne trước nửa đêm này. Julie hít vài hơi thật sâu và cố thư giãn.

Hai mươi phút sau, nó xem giờ một lần nữa. Ba nó đã chính thức trễ hẹn một cách khó tin. Julie cầm ly champagne đã hết lạnh và uống hết một nửa. Nó lục trong danh bạ điện thoại của mình và tìm thấy số điện thoại của cô thư ký của ba. Vốn không phải là đứa uống giỏi, nên khi Andrea bật máy thì nó đã có thể cảm thấy hơi men trong người.

- Em chào chị. Em là Julie Seagle. Xin lỗi đã làm phiền chị.

- Julie! Em khỏe không? Chúc mừng năm mới!

- Em khỏe ạ. Chỉ có điều là em đang đợi ba tới dùng bữa tối, ba em đã trễ hơn một tiếng đồng hồ rồi. Chuyến bay của ba tới Boston có trục trặc gì không chị?

- À, Julie này. - Chị Andrea im lặng một lúc. - Cưng à, ba em chưa nói cho em biết sao?

- Chuyện gì vậy ạ?

- Ba em không ở Boston.

- Cái gì, chị nói sao?

- Ông ấy đang ở New York. Đáng lẽ ông ấy phải gọi cho em. Đừng nói với chị là ba em đã quên nhé.

Julie cầm ly rượu lên và uống nốt nửa phần còn lại.

- Chắc ba quên rồi. Chị biết không? Chuyện này không chỉ là quên thôi đâu, đúng không?

- Chị không biết nói sao… chị tin chắc ba em có ý định…

- Không, không hề. Cả hai chúng ta đều biết ông ấy không thèm bận tâm. Thế thôi. Vậy là bây giờ em ngồi đây giữa cái nhà hàng kiểu cọ sang chảnh và ngu ngốc này, bụng đói meo, trong lòng tức tối và không thể nào trả tiền nổi chai champagne mà em đang tính uống hết.

- Chị sẽ gọi cho nhà hàng và lo liệu chuyện đó. Chị là người đặt bàn, nên chị biết em đang ở đâu.

Julie không bày tỏ thái độ gì trong khi dùng vai kẹp điện thoại vào tai và rót đầy ly rượu.

- Cám ơn chị, Andrea. Chúc chị buổi tối vui vẻ. - Julie định cúp máy thì ngừng lại. - Và làm ơn nói với ba em ông ấy thật khốn nạn. Hãy nói ông ấy là em chấm dứt. - Nó bỏ điện thoại xuống bàn. - Đáng đời các người. - Nó khẽ nói.

Vài phút sau, người phục vụ bàn lại xuất hiện.

- Theo tôi hiểu thì tối nay quý cô dùng bữa một mình.

Julie gật đầu và ngước nhìn người đàn ông đứng bên cạnh bàn. Ông ta trạc tuổi ba nó và đang mỉm cười một cách tử tế với nó. Nó gật đầu. Phải, nó sẽ ăn tối một mình.

- Bữa tối của cô sẽ được thanh toán, và chúng tôi sẽ gọi taxi khi cô muốn ra về. Cô đã quyết định chọn món ăn chưa ạ?

Julie lắc đầu.

- Món gì cũng được. Ông có thể chọn đại cho tôi. Chỉ cần món gì đó thật đắt vào. Nhưng đừng lấy thịt dê.

- Tuyệt vời. Thêm champagne chứ, thưa cô?

Cái quái gì đây?

- Dĩ nhiên. Thêm champagne. Đêm nay là một dịp để uống mừng mà, đúng không?

Julie ăn món tôm hùm nhồi kèm theo dầu nấm truffle, sau đó gọi món tráng miệng. Ba thứ sô cô la hay gì đó. Nó không buồn bận tâm. Và vì món rượu champagne rất êm, người phục vụ cũng chưa tính tiền, nên Julie thử hai ly rượu mùi có vị như xi rô ho. Chỗ rượu đó khiến đầu óc Julie quay cuồng sau khi nó nốc cạn. Nó nên cân nhắc chuyện tập uống thử chất kích thích này, vì hiện tại nó đang hoàn toàn thỏa mãn.

Julie tự hỏi bữa ăn hôm nay tiêu tốn hết bao nhiêu. Có lẽ là một món tiền kha khá, mặc dù chỉ có mình nó dùng bữa. Nếu nó mời thêm vài người bạn chắc hóa đơn sẽ rất khủng khiếp.

Julie vẫy người phục vụ lại.

- Ông biết không? Cái món tôm hùm với nấm truffle đó rất là ngon. Tôi có thể gọi thêm năm phần mang về được không? Cám ơn. À, ông cứ việc lấy tiền bo là bốn mươi phần trăm hóa đơn nhé. Sau đó, vui lòng gọi giùm tôi chiếc taxi. Tôi đã sẵn sàng để ra về.

Bốn mươi lăm phút sau, Julie say xỉn loạng choạng bước vào căn hộ của Dana và nhét hai túi tôm hùm vào trong tủ lạnh. Nó trèo lên giường và bật ti vi để xem các màn đón Giao thừa. Những hình ảnh của quảng trường Thời đại xuất hiện chớp nhoáng màn hình. “Đờ mờ, New York!” Nó la lên rồi tắt âm thanh đi. Chà, không chừng anh Finn vẫn còn thức. Mất một lúc nhưng cuối cùng Julie cũng tìm ra được cái ví đã bị bỏ trong tủ lạnh cuàng với chỗ thức ăn mang về.

Julie lảo đảo quay lại phòng ngủ và nhắn tin cho anh Finn. Anh đang mặc gì đó? Anh không hồi âm, nên nó thử lại lần nữa. Em đang đi một đôi bốt cao tới đùi và xoay xoay cây dù da beo đây. Vẫn không có gì. Chắc anh đã ngủ. Sao anh ấy không lên mạng? Nó muốn tán dóc với anh và nhận được những câu tán tỉnh dễ thương, ve vuốt của anh. Bây giờ nó đang cần anh. Anh hài hước và sẽ làm nó cười.

Julie đá một chiếc giày ra khỏi chân và bắt đầu thay đồ, đồng thời gọi cho một số điện thoại. Nó mới cởi đôi vớ da được nửa chừng thì anh trả lời.

- Alô.

- Anh đang mặc gì đó?

- Hả… ai vậy? - Anh đáp với giọng ngái ngủ.

- Matty, là em đây! - Julie la lên.

- Julie á?

- Đúng rồi, anh Matty! Anh quên em rồi hả? - Nó đần độn nhìn đôi vớ rối nùi, cố gắng tìm hiểu xem làm thế nào lại thắt nút chúng trong khi mới cởi được một nửa. - Anh đang làm gì ở nhà vậy? Anh nên đi xõa đi!

Nó nghe thấy tiếng anh cười khẽ.

- Anh đang ngủ. Xõa á? Anh không quen với thuật ngữ đó.

- Phải. Nó là thuật ngữ vì em nói như thế đấy. Em sáng tạo như thế đấy. Ôi Chúa ơi, em là Kẻ hủy diệt! Anh hiểu không? Anh không nhớ em và kiểu ăn nói tưng tửng của em sao?

- Anh nhớ chứ. - Anh đáp và ngáp dài. - Chắc chắn rồi.

- Nghe xạo lắm. Anh làm em tụt hứng rồi.

- Mọi người đều nhớ em. Đặc biệt là Celeste. Cám ơn mấy cái email em đã gửi cho con bé.

- À, cô bạn Celeste của em. - Julie nằm xuống sàn và kéo tuột đôi vớ ra. - Xong. Làm được rồi!

- Làm được cái gì?

- Em đã cởi đồ xong!

- Anh nghĩ em say rồi, thật đấy.

- Thì đã sao? Em say thì đã sao? Em vẫn hài hước mà.

- Em hài hước thật. - Anh đồng tình. - California thế nào? Bố em vẫn khỏe chứ?

- Ba em đúng là tuyệt-con-cú-mèo. Chắc chắn ông đang nhắm tới danh hiệu ông bố của năm theo cái cách nuông chiều em hiện tại. Đây đúng là một chuyến đi tuyệt vời.

- Em… em có OK không vậy?

- Hoàn toàn OK. Còn anh có OK không?

- Anh OK. - Anh đáp. - Em sẽ thức đến nửa đêm à?

- Dĩ nhiên em sẽ thức tới nửa đêm. Em sẽ coi trình diễn pháo hoa trên biển. Anh muốn tới coi cùng em không?

- Muốn chứ. Anh sẽ đến đó ngay. Đừng bắt đầu mà không có anh.

- Em luôn có thể tin ở anh mà, đúng không Matty? Anh là người tốt nhất, và anh rất hay giúp người. Em yêu anh.

- Giờ thì rõ ràng là em say nhé.

- Anh bình tĩnh đi nào, anh chàng ngớ ngẩn. Không phải em yêu anh theo kiểu yêu đương trai gái. Chỉ là yêu quý thôi. Anh thật thông minh. À, mà anh cũng yêu em nữa, em biết điều đó.

- Em có nước để uống không vậy?

- Đấy anh thấy chưa? Đúng là ý tưởng thông minh nhất quả đất! - Julie nắm lấy thành giường và lôi mình đứng dậy, tiến vào nhà tắm. - Được rồi, em đã đến nơi. Anh sẵn sàng chưa? - Nó mở vòi nước.

- Uống đi.

- Rồi, anh chờ đó. Đừng đi đâu hết. - Julie cúi đầu xuống bên dưới vòi nước và uống một lượng nước lạnh ngắt nhiều nhất có thể. - Tèn ten! - Nó thông báo.

- Em cũng có thể dùng một cái cốc.

- Lúc nãy anh đâu có nhắc em. Anh là người dẫn dắt mà. Giờ thì em phải xả nước cứu thân đây. Đừng có nghe nhé. Tởm lắm.

- Tin anh đi, anh sẽ không nghe đâu.

- Anh cứ nói trong lúc em hành sự. Hãy nói thật lớn để át tiếng nước chảy. Kể cho em chuyện gì đó hay ho đi. Anh luôn có đủ thứ chuyện để tám mà.

- Anh không có tám nhé. Nhưng vì mục đích cao cả là át đi âm thanh em sắp gây ra, anh sẽ bỏ qua chuyện đó và nói cho em biết rằng Celeste rất thích cái túi đeo chéo mà em tặng. Con bé không hề bận tâm khi nhìn thấy mấy bộ bản lề em nhét trong túi. Thậm chí Celeste còn nói anh gắn bản lề cho Finn Phẳng, vậy nên bây giờ anh ta đã có thể gập đầu gối và cổ. Sắp tới sẽ là cổ chân và khuỷu tay. Chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ nằm gọn trong chiếc túi giống như lời nhắn của em dành cho con bé. Đây đúng là một ý tưởng thiên tài, Julie ạ.

- Em biết mà. Em cũng khôn lắm chứ bộ. Không khôn bằng anh, vì anh khôn một cách bất thường. Em nói thật đấy, anh Matthew Watkins. Anh có biết anh thông minh lạ thông minh lùng như thế nào không? Thật đáng lo ngại. Em chưa bao giờ gặp một người như anh. Chúng ta đang nói tới đâu rồi? À, phải rồi. Vậy là Celeste có thể gấp Phẳng lì lại và nhét anh ta vô trong cái túi đeo chéo để không ai nhìn thấy. Vậy còn anh? Anh có thích mấy cái áo không? Mấy cái áo đó mắc cười thiệt. Han Solo thật hấp dẫn. Ai cũng thích ông ta, vì ông ta hấp dẫn sẵn, càng tuyệt vời khi công chúa Leia nói Em yêu anh và ông ta đáp là Anh biết. Cái đó làm tăng thêm sức hấp dẫn của ông ta. Câu thoại đó đúng là kinh điển. Còn hai que kem thì sao? Chúng rất nhắng, đúng không anh? Em thừa nhận là em khá thích những chiếc áo thun của anh.

- Rõ ràng là khi say thì em nói dối. Và nói nhiều nữa.

- Em không nói dối. Thật sự chúng cũng đáng yêu chút chút.

- Anh biết em sẽ nói quanh mà.

- Em xả nước cứu thân xong rồi.

- Cám ơn đã cho anh biết.

Julie quay trở ra phòng ngoài và bắt gặp hình ảnh của mình trong tấm gương. Nó đong đưa qua trái rồi qua phải, nhíu mày nhìn món tóc bù xù của mình.

- Trông em khiếp quá. Em nghĩ em nên đi ngủ.

- Có lẽ là ý hay đấy. Chúc mừng năm mới.

- Khoan, đừng gác máy vội! Dỗ em ngủ đi.

- Dỗ em ngủ á?

- Đúng. Dỗ em ngủ. Cùng lên giường với em. Ê, khoan đã, như vậy không đúng, phải vậy không? Anh có thể hình dung được không?

- Hình dung chuyện gì?

- Chuyện chúng ta lên giường cùng nhau. Như thế thì điên quá, anh há?

Nó nghe thấy tiếng anh thở dài.

- Cuộc nói chuyện này đã chính thức có một bước ngoặt đáng báo động.

- Bây giờ anh mới nhận ra hả? - Julie lê bước trở vào phòng ngủ, tắt hết đèn rồi nằm trùm chăn. - Anh Matty này?

- Sao em?

- Em phải nói với anh một chuyện.

- Em nói đi.

- Em thích Toán.

- Tuyệt vời ông mặt trời.

- Và còn một chuyện khác nữa.

- Nói toạc luôn đi.

Julie khum tay che miệng và thì thào.

- Em là gái tân.

- Ôi trời, Julie, anh cúp máy đây.

- Em nói thật đó. Chuyện này rất quan trọng. Em là tân sinh viên. Làm thế nào mà em vẫn còn là gái tân được chứ? Chẳng có đứa sinh viên nào còn nguyên vẹn cả. Không ai khác trên thế giới này còn nguyên lành. Thế còn anh? Anh không thể là trai tân được. Ý em là, anh từng có bạn gái và những chuyện đó. Anh cũng già rồi.

- Cám ơn em nhé.

- Ừ thì, chưa già. Nhưng già hơn em. Vậy nên chắc chắn anh không thể là trai tân được, đúng không? Kể em nghe đi. Anh đã từng quan hệ đúng không?

- Anh không nghĩ chúng ta nên nói về chuyện này.

- Coi nào! Đừng có trẻ con như thế. Đó là một câu hỏi hoàn toàn bình thường.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu.

- Thôi được. Đúng là anh đã từng quan hệ.

- Em biết mà! - Julie reo lên đắc thắng. - Anh quan hệ nhiều lần chứ?

Matt cười.

- Cái đó tùy theo em định nghĩa nhiều là bao nhiêu.

- Vậy là nhiều nhé! Trời ạ, cứ cái đà hiện tại thì em sẽ chẳng bao giờ được quan hệ.

- Sao phải vội thế?

- Sao lại không? Mọi người đều nói tình dục tuyệt vời lắm. Nó tuyệt thật, đúng không anh?

- Anh không biết liệu mình có được liệt vào hạng chuyên gia hay không, nhưng đúng là nó có thể rất tuyệt. Nếu em quan hệ với đúng người. - Anh im lặng một lúc. - Vậy ra em và Seth chưa bao giờ...

- A! Em đã biết anh sẽ nói tới chuyện này mà! Không, bọn em chưa bao giờ làm chuyện đó. Em không muốn. Seth dễ thương, tốt bụng, hoàn hảo này nọ, nhưng em không muốn. Chỉ là anh ấy không phải là người đó, anh biết không? Em muốn người đó. Anh chàng toàn diện. Không phải là anh chàng Bạch mã hoàng tử ngớ ngẩn, không phải anh chàng hào hảo toàn diện phát gớm. Như thế thì bệnh quá. Em muốn anh chàng toàn diện với khuyết điểm và những thứ khác.

- Em sẽ tìm được anh ta. Không phải khi em say xỉn và nói nhịu, nhưng em sẽ tìm được anh ta.

- Này, họ đang đếm ngược. Ở New York ngu ngốc, nơi có cả đống người ngu ngốc. Chúng ta cùng đếm nhé.

- Em đếm trước đi.

Julie đờ đẫn nhìn vào màn hình ti vi.

- ... bảy, sáu. - Matt bắt đầu đếm cùng nó - ... năm, bốn, ba, hai, một!

Nó nhìn đám đông vẫy tay hân hoan khi quả cầu khổng lồ được hạ xuống. Ống kính máy quay đặc tả những cặp đôi đang hôn nhau.

- Chúc mừng năm mới, Julie.

- Chúc mừng năm mới, Matty. - Nó tắt ti vi rồi nằm nghiêng người. Anh Matty, em có một câu hỏi khác dành cho anh.

- Ố ồ.

- Anh có phải là một người tình điêu luyện không?

- Và thế là cuộc trò chuyện đêm khuya của chúng ta chấm dứt.

- Em dám cá em có thể là một người tình điêu luyện. Em rất nồng nhiệt. Và học hỏi nhanh nữa.

- Rõ ràng em cần đi ngủ.

- Thôi được. - Julie kéo chăn lên cao hơn. - Em không thể nói chuyện điện thoại lâu hơn được nữa. Em phải ngủ đây.

- Anh thấy đây là một kế hoạch hay. Anh mừng là em đã nghĩ tới nó.

- Em thích nói chuyện với anh lắm. - Julie lẩm bẩm.

- Anh cũng thích nói chuyện với em nữa. Phần lớn thời gian. Hẹn gặp lại khi em quay về.

- Ngủ ngon nhé, Matty.
Bình Luận (0)
Comment