Thầy pháp, vốn dĩ là một từ rất thiêng liêng.
Phía trên thông thiên, phía dưới độn thổ, ở giữa dựng lên nhân hòa.
Sau đó tai họa của thầy pháp ập đến, hai từ đó trở thành bí mật mà những người ở giai cấp thống trị không nhắc đến nữa, nghe nói có một vài bà đồng đã xuống âm phủ mấy chục lần, bọn họ nói chuyện cũng bị mắc bệnh nghề nghiệp, tránh nặng nói nhẹ, úp úp mở mở, những lời quan trọng bọn họ sẽ không và cũng không dám nói ra.
Tên gác cổng mập béo đó không ngờ rằng tôi và anh tôi lại chia nhau ra hành động, vậy nên đứng ở giữa sân, vừa canh chừng anh tôi, vừa canh chừng tôi, anh ta làm như vậy ngược lại sẽ không quan sát được gì, chúng tôi có thể nói nhỏ.
Anh tôi nhanh chóng đưa tôi ra ngoài, khi bước ra ngoài cửa, ánh mắt như diều hâu của tên gác cổng béo đó nhìn theo chúng tôi.
Sau khi lên xe, anh tôi khẽ lên tiếng: “Ông Khang không hề bị lẫn, ông ấy nói với anh, mấy ông già trong thôn Hoàng Đạo bị mưu sát...!
Mấy người già đó không có người thân, được chính phủ nuôi, bọn họ ở đây sống ngắc ngoải, đột nhiên có một thanh niên đến, nói đến làm từ thiện, kết quả chưa được mấy ngày, mấy ông già ở thôn Hoàng Đạo đó đều chết cả, cùng chết vào một buổi tối luôn."
Nói đúng mà, khẳng định là con quái vậy đội lốt da Quan Ngạn Thần đó.
“Anh à, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Tôi nhìn những đồng ruộng lạ hoắc xung quanh.
Anh tôi thở dài: "Đi đến tụ họp với nhà họ Thẩm, còn có thể thế nào chứ..." Anh ấy rút điện thoại ra xem định vị mà Thẩm Thanh Nhụy gửi đến, chạy xe đi đến thị trấn bên cạnh.
Thẩm Thanh Nhụy vừa gặp tôi đã hỏi: “Cô đã đến viện dưỡng lão chưa?"
Tôi gật đầu.
"Cô không bị gì sao? Quan Ngạn Thần không xuất hiện?" Cô ta đột nhiên hỏi.
"...Cô mong tôi sẽ xảy ra chuyện lắm sao? Xin lỗi vì đã làm cô thất vọng rồi." Tôi nhíu mày, đi lướt qua cô ta.
"Nếu như cô không dụ hắn ta ra, tối hôm nay chỉ có thể dựa vào chúng tôi đi tới viện dưỡng lão thi pháp tìm kiếm vậy.
Thẩm Thanh Nhụy khẽ cười: “Làm mồi nhử cũng làm không xong, đúng là vô dụng!"
Cho dù tôi có là mồi nhử hay không, chỉ cần có liên đi.
quan tới Quan Ngạn Thần, tôi nhất định sẽ
Giờ tý, xe yên lặng dừng ở cạnh viện dưỡng lão, trước khi chúng tôi xuống xe, Phong Ly Ngân đã xuất hiện bên cạnh tôi.
“Anh đi đâu vậy..
gọi tôi đến đây, kết quả lại không thấy anh đâu!” Tôi không nhịn được trách móc.
Phong Ly Ngân nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Tôi nói em đi cùng người nhà họ Thẩm tới, em có nghe lời hay không?"
..Con người này quả thực là độc đoán, tôi không thích đi cùng người nhà họ Thẩm mà còn sắp xếp như vậy!
“Quan Thanh Tiêu, sự an toàn của em so với việc em ghét ai, cái nào quan trọng hơn?" Giọng nói của Phong Ly Ngân mang theo chút tức giận.
".." Cơn tức giận đè nén trong lòng, uể oải cúi đầu không nói gì.
Anh tôi đứng ra hòa giải: “Được rồi, nói đến đây thôi...!hai người muốn cãi nhau thì về phòng mà cãi, bây giờ nói chuyện nên làm trước đã.”
"Người nhà họ Thẩm muốn đến căn phòng của người chết để truy tìm, chúng ta đợi ở đây là được rồi." Phong Ly Ngân hờ hững nói.
Không khí trong xe có hơi ngột ngạt, anh tôi nhìn thấy người nhà họ Thẩm xuống xe, liền nói: “Tôi đi xem tình hình bên trong thế nào, em rể, cậu bảo vệ cho Thanh Tiêu nhé."
Cần anh yểm trợ sao?..
Trong lòng tôi biết anh ấy không muốn ở đây làm “bóng đèn", Phong Ly Ngân một khi tức giận, không khí xung quanh sẽ lạnh đến làm người khác cảm thấy khó chịu.
Anh ấy ngồi bên cạnh tôi nhắm mắt lại dưỡng thần, vài sợi tóc đen rũ xuống trước ngực theo đường quai hàm.
Giống như những gì anh tôi nói, anh ấy sẽ không hao tốn tâm tư đi tìm hiểu tâm trạng của tôi.
Tôi thở dài, đặt tay lên bụng, đây là một động tác theo thói quen.
Không ngờ rằng lại nghe thấy giọng nói bên cạnh vang lên: “Em sao vậy?"
Hả?
Tôi nhất thời chưa phản ứng lại, tôi vẫn chưa xin lỗi, mà anh ấy đã nói chuyện trước rồi sao?
"Tôi hỏi em, em sao vậy? Ôm bụng làm gì chứ? Không thoải mái sao?" Anh ấy nhíu mày hỏi.
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện 88.
Thì ra là động tác vô thức này của tôi làm cho anh ấy lo lắng.
"Không sao, chỉ là thói quen nên sờ vậy thôi, linh thai không sao cả." Tôi thành thực trả lời.
Không biết tôi lại nói sai chuyện gì, anh ấy giơ tay giữ lấy cằm tôi, tức giận nói: “Tôi không hỏi linh thai, tôi hỏi em, Quan Thanh Tiêu!”
"Anh...!anh làm tôi đau!” Tôi nói sai gì mà lại làm anh ấy tức giận?
Hôm nay anh ấy lại bị sao nữa vậy?
Phong Ly Ngân yên lặng nhìn tôi, cuối cùng thở dài.
Anh ấy buông cắm tôi ra, ngón tay xoa nơi bị bóp đỏ đó.
"Quan Thanh Tiêu, em muốn điều gì?
"Gì cơ?"
"..Sau khi giải quyết xong Quan Ngạn Thần, tôi sẽ đưa em tới thôn Hoàng Đạo, trước khi đó, em muốn làm gì, nói với tôi, tôi sẽ hoàn toàn đáp ứng cho em”
Tôi sững sờ nhìn anh ấy, ý gì chứ? Mặc dù đã sắp đến ngày linh thai thành hình, nhưng vẫn còn hơn mười ngày mà?
Khoảnh khắc mà tôi sợ hãi nhất sắp đến rồi sao?
"Trận pháp đó đã sắp không chống cự được nữa rồi...!mặc dù tôi đã chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng...!đến khi đó, em nhất định sẽ sợ hãi...!em muốn điều gì, nói với tôi, cứ xem như đó là sự bù đắp mà tôi khiến em phải chịu sợ hãi."
Anh ấy giơ tay đặt lên đầu tôi.
Bàn tay lạnh lẽo như vậy.
Song tôi lại tham vọng có thể có được chút ẩm áp từ lòng bàn tay ấy.
"Phong Ly Ngân, anh luôn cười nhạo tôi, nói tôi muốn sinh con cho anh...!tôi cũng muốn hỏi anh, anh có muốn để tôi sinh con cho anh không?" Tôi cười nhưng không trả lời câu hỏi của anh ấy.
Anh ấy khẽ sững sờ, sau đó khẽ cười rồi lại xích lại, ghé tới môi tôi.
"Quan Thanh Tiêu, con cái đối với tôi hoàn toàn không có ý nghĩa gì...!tôi càng thích bộ dạng khi em mang thai, em luôn mềm mại yếu đuối giống như con thỏ con, nhưng luôn cố gắng bảo vệ đứa trẻ trong bụng..."
Lời nói của anh ấy luôn lạnh nhạt như vậy, tôi đã bị ngược thành quen rồi.
Nhưng nụ cười giả vờ coi như không có gì cong lên bên môi, nước mắt lại không khống chế được mà rớt xuống.
Ngón tay lạnh giá của anh ấy lướt qua môi tôi.
"..Chỉ biết khóc, không biết đòi lại từ tôi sao?"
Tôi lắc đầu: “Có một số thứ, không thể đòi lại được.”
Tình yêu không thể lấy lại được.
Trái tim dốc lòng yêu một người, sao có thể lấy lại được chứ?
Anh ấy cười, giơ tay ôm lấy tôi: “Đừng sợ, nhớ lấy những lời tôi đã nói với em..."
"Những gì anh nói rất nhiều, tôi nên nhớ câu nào đây?” Tôi ấm ức vùi đầu vào ngực anh ấy.
Tôi thật sự không hiểu người đàn ông này, là do tôi quá trẻ và không có kinh nghiệm sao?
"...Em đã nhớ những câu nào, nói ra xem.” Anh ấy ôm tôi ngồi lên chân anh ấy, cách lớp quần áo hôn vào ngực tôi.
"Anh nói đề phòng được tà linh ác quỷ, cũng không đề phòng được lòng người khó đoán." Tôi cúi đầu nhìn anh ấy, giọng nói có chút khiêu khích.
Anh ấy khẽ cười: “Nhưng tôi không phải người phàm."
"...!Anh còn nói, không thể tin lời của quỷ, không được có tình cảm với quỷ."
“Ừm...!nhưng tôi cũng không phải quỷ." Hơi thở lạnh giá của anh ấy hướng lên trên, từ ngực lên đến má, cuối cùng dừng ở bờ môi tôi.
“Đúng vậy...!anh là thần, đáng tiếc, thần yêu thế nhân..."
Hơi thở tôi cũng có chút không ổn định, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đây có lẽ là những tính toán” kín đáo và liều lĩnh nhất của tôi dành cho anh ấy.
Thông minh như thế, nhạy bén như thế, anh ấy không thể không hiểu được.
Tôi ấy khẽ nheo mắt.
Anh ấy chỉ khẽ cười với những lời nói mang ý thăm dò của tôi.
Thần yêu thế nhân.
“...Cũng yêu em.”.