Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 211


“Đây là nơi nào?” Tôi bước đến bụi hoa, cảnh tượng này, những bông hoa này giống hệt ở bờ sông hoàng tuyền, chẳng nhẽ nơi này cũng là minh phủ?
” Nơi nào cũng không phải, bên ngoài là hư vô hỗn loạn, muốn thấy em tưởng tượng tới nơi nào”.

Giang khởi vân khoanh tay đứng sau lưng tôi, âm thanh mang theo một tia chất vấn lạnh thấu xương:” trước tiên đừng động vào cái này, mộ tiểu kiều, quần áo em sao lại thế này?”
…….

Anh sẽ không xem sao?
Quần áo tôi bị xé rách trước, sau lại bị mộ vãn thần kéo rách sau lưng, quả thực trước sau đều lọt gió, hơn nữa vừa rồi còn đứng trong nước, chật vật đến giống như dân chạy nạn.
” Tôi trêи người còn mảnh vải Liền cảm ơn trái đất…..

” Tôi mau chóng nói vấn đề này cho có lệ
Anh ta hừ lạnh một tiếng, đột ngột kéo tôi đến toà nhà ba tầng, bên trong …..

Trừ bỏ những cái cơ bản trong phòng tôi, bên trong bên ngoài đều không có gì.
” Làm sao có thời gian điểm hoá từng cái, tùy tiện kiếm cái vỏ thôi, hơn nữa nhà em, ta chỉ nhớ bài trí trong phòng em”
Tôi im lặng không nói, anh có nhớ gối đầu cùng chăn nệm của tôi không? Anh thật sự chỉ nhớ rõ khăn trải giường …..
Chỉ có nước lạnh, quá bình thường, trừ phi anh ta điểm hoá thêm mấy thị nữ người giấy tới tận tâm tận lực đun nước nấu cơm.

Tôi cởi quần áo ướt dầm dề, dùng nước lạnh rửa mặt trải đầu, áo khoác ngoài của anh ta đặt ở trêи bồn rửa tay, tôi mặc vào buồn cười thật sự.
Giống như áo khoác kéo đuôi, trống không, khắp nơi lọt gió
” Khởi vân…..” Tôi bước từ phòng tắm ra, anh ta cong lên một chân ngồi ở cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài.
“…..

Nơi này cái gì cũng không có!” Anh ta nhàn nhạt nói:” tương tự như minh phủ, hoa nở cũng tốt, hoa tàn cũng tốt, ba ngàn năm một cảnh thế, không có gì biến hoá”
Tôi chân trần, kéo áo khoác, đi đến bên cạnh anh ta
” Ta vẫn luôn không rõ, tử vi lão nhân, một tôn thần cũ bọn họ có thể tao nhã lịch sự nhìn thế gian trăm triệu năm? Tuy rằng bọn họ cũng có thần chức, nhưng bọn họ đều vô tư, có mấy thần tiên có thể giống họ?”
” Anh thì sao?” Tôi khẽ hỏi, mặt anh ta nghiêng ở chân trời sáng lạng có chút có chút mềm mại
Dung nhan khắc băng chạm nhọc, mặc kệ các loại ánh sáng phản chiếu, đều có thể chiếm được trái tim mọi người, ngay cả khi anh ấy dùng nặt lạ để che dấu đi sự thương hại, cuối cùng vẫn là vẫn là động tình, ngọn gió lạnh băng dần dần bọc lại.
” Ta! Là tôn thần không tiến bộ nhất, nhìn vào nhân gian thương hải tang điền ( vùng đất thế gian), ta không có hứng thú, nhìn trêи cửu trùng thiên một đám Tán Tiên nhàm chám không có việc làm, cũng không muốn giống bọn họ, minh giới lại càng không thú vị, cảnh đẹp cũng là sinh tử cố định, không có gì biến hoá…..”
Anh ấy nói tới đây, đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
Áo ngoài tùng tùng gắn vào người lỏng lẻo, anh ta nâng bàn tay lạnh lẽo tiến vào, xẹt qua da thịt, lướt qua ngực mềm mại, trượt xuống eo sườn, đem tôi đến bên anh ta.
Bụng nhỏ, độ tròn rõ ràng hơn, trước kia bình thường, bây giờ như một sườn núi nhỏ
” Lúc này mới có thể nhìn thấy……” Anh ta dùng bàn tay mơn mớn bụng nhỏ, ôm tôi ngồi trêи đùi.
Tư thế này không bình thường, tôi nhớ có một lần ở trêи xe, anh ta dùng tư thế như vậy lăn lộn khiến tôi ngất xỉu, còn nhìn thấy đôi mắt ghen gét của thẩm thanh nhụy.
Đã bao lâu rồi? Tôi nghiêng đầu suy nghĩ giống như đã rất lâu, lại nhớ rất rõ ràng, mỗi một chi tiết đều nhớ rất rõ ràng.
Không có nữ nhân nào sẽ bỏ qua cảm thụ lúc này, ngay cả khi sợ hãi lần đầu tiên, tôi cũng nhớ rõ anh ta cúi đầu tiến vào một khắc cảm xúc lạnh băng, còn có tấc tấc cọ xát tiếng than nhẹ.
” …… Khởi vân.” Tôi hoảng hốt, nghĩ về chuyện quá khứ, lại cảm thấy một hồi ảo mộng đẹp.
Đôi môi anh ta lạnh lẽo chân thật như vậy, một nụ hôn dày đặc triền miên bên cạnh ngực.
” Sau khi phá pháp trận làng hoàng đạo, anh không phải cần cử hành minh hôn…..

Anh đã từng nói, tôi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ cho tôi bình yên cô độc sống nốt quãng đời còn lại, lúc đó anh nói những lời này, không muốn cùng tôi cử hành hôn lễ sao?” Tôi ôm đầu anh ta, ngón tay dây dưa sau tóc dài
Anh ta khẽ cười, ướt mềm lạnh lẽo lướt qua trước ngực, đồng tử vàng sẫm âm thầm kϊƈɦ động, ngữ khí mang theo một tia tà mị:” khi đó em rất sợ ta, lại khấu cho ta rất nhiều tội danh, ta cũng không muốn tự mất mặt”.
Dứt lời, anh ta khẽ cắn cọ xát, loại cảm xúc này làm eo tôi muốn run rẩy.
“.

…….

Đáng tiếc sau lại, phát hiện em càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng thú vị”.


Amh ta hôn dần lên, ngón tay thon dài mạnh mẽ theo lưng đi xuống, ấn vào phía cuối.
” Ta không nghĩ có một người chứa nhiều cảm xúc phức tạp như vậy, ta nhìn em khóc, nhìn em tức giận phấn nộ, cắn răng chịu đựng, không cam lòng e lệ, rồi lại lộ ra ánh mắt cầu xin thương xót, lưu luyến si mê, nghe em mang theo tiếng khóc nức nở rồi lại tiếng nói rách nát, bất kể là đau, nhưng vẫn sung sướиɠ, em sẽ toàn thân run rẩy căng chặt …..

Ta cảm thấy rất thú vị, nhìn em hạ thân nở rộ có một loại cảm giác thành tựu, haha……” Anh ta cười rộ lên, giọng nói mang theo một tia đắc ý thú vị
Tôi cảm nhận được anh ta xâm lấn, ôm bờ vai siết chặt thân thể.
Cảm xúc lạnh lẽo, cảm xúc quen thuộc, lần lượt cùng tôi dây xưa biến thành xuân thủy( vũng nước), ướt sũng xương tủy
” Em xem, bất kể là bao nhiêu lần, em đều như vậy….” Anh ta cười ở bên tai tôi nói nhỏ, mang theo ngón tay có dính nhớp xoa bụng nhỏ:” lên đỉnh rồi sao?”
Tôi chịu đựng sự khó chịu, gật đầu, hy vọng có thể mau chóng thích ứng:” như vậy ….

Sâu quá, không tốt …..


Anh ta nhăn mày, giống như có chút bất mãn, tôi cố gắng ngồi mở chân, mở ra tư thế làm bụng nhỏ độ tròn rõ ràng hơn, anh ta còn chưa hoàn toàn tiến vào, phát hiện cái này làm tôi vừa ảo não vừa thẹn thùng.
” Hiện tại không được…..

Bảo bối đã lớn, anh không thể thô bạo giống như trước”.

Tôi căng da đầu cùng anh ta thương lượng
” Hừ ….” Anh ta chưa bao giờ thừa nhận anh ta thô bạo, giống như nên làm thế này ngay từ đầu
Tôi không rõ ánh sáng dịu nhẹ bên ngoài là bình minh hay hoàng hôn, chỉ biết ánh sáng ấm áp rọi qua lưng anh ta làm tôi hoa mắt, một tầng ánh sáng ấm áp dịu dàng hoà tan da thịt lạnh băng của anh ta.
Mê loạn nhìn xuống, trêи người tất cả đều là mồ hôi mỏng, hoa mạn châu xa trước ngực như sướиɠ sớm, đỏ ửng thấm ướt, mê mắt ai, lại rối loạn tâm ai?
Bất kể là cẩn thận hay cố kỵ, có chút gió lốc tiến đến vẫn cuồng mạnh như thường, lần lượt va chạm cùng dấu vết đều không đủ! Không đủ phát tiết cũng đủ để cho người ta hủy diệt điên cuồng
Tình yêu thật cốt, tuyệt vọng lại tham lam quấn quýt si mê.

Chẳng sợ cùng nhau từ đám mây rơi xuống, cũng muốn giống cá trong chậu nhảy ra khỏi mặt nước, gần chết còn suy nghĩ hoạn nạn nâng đỡ, gắt gao dán chặt thân hình
” …..

Còn sợ ta sao?” Trán anh ta hơi lạnh nhẹ nhàng chống ở thái dương tôi
“… Sợ.” Tôi trả lời.
Sợ cùng anh tách ra, sợ không kéo được tay áo anh.
Tôi không còn sức lực giơ tay, eo run rẩy đến thanh âm cũng thay đổi nhiều, nhưng vẫn cố chấp giữ lại anh ta, không muốn rời khỏi phạm vi hởi thở anh ta, anh ta cũng thế, kết thúc rồi vẫn không muốn rời.
……..
“….

Trước em, ta không biết mùi vị tình yêu” anh ta thấp giọng ở bên tai tôi nói
” Sau khi có em, càng thêm không biết mùi vị tình yêu…..”
” Cái gì mà tiên cung uyển, ly hận thiên, ta không có hứng thú”
Anh ta cười khẽ, ngữ khí mang theo một chút nhạo báng–
” Cửu trùng thiên hoa, thập phương thế giới…… Em mới là thắng cảnh vô biên của ta, mây trắng tiên hương”
———————.

Bình Luận (0)
Comment