Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 234


Lệ quỷ oán khí cực lớn này chắc chắn sẽ gây ra chuyện, anh tôi nhanh chóng chạy lên tầng, đi thông báo cho viện trưởng địa trung hải.
Tôi thành thật ngồi ở ghế dài gần cửa, chạm vào eo thôi cũng đau, chứ đừng nói đến bò lên bảy tầng nhà thêm lần nữa
Bên ngoài màn đêm buông xuống, rừng già cùng thiếu niên kia ngồi ở đại sảnh trống rỗng cùng tôi, một lúc sau anh tôi cầm theo cái túi xuống dưới.
Anh tôi không vui nói:” viện trưởng này thật yêu tiền như mạng người, anh nói đã giải quyết thứ lớn, thứ nhỏ đã chạy thoát, hắn nói chỉ có thể trả một nửa tiền, trừ phi chúng ta bắt đứa nhỏ kia cho hắn……..

Hắn rõ ràng là không tin đứa nhỏ kia chạy, chẳng qua nhân có hội này hạ giá thành thôi”.
” Thôi, chúng ta cũng không có hoàn thành, lấy một nửa cũng được, tìm thời gian lại đem đứa nhỏ kia tiễn đi…..”
Tôi còn chưa nói xong, bên ngoài một chiếc xe limousine đậu ở đó, đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn, bảo vệ cổng chính vội vàng chạy tới xem xét
Anh tôi nghe thấy tiếng vang, ra ngoài ngó, nhíu mày nói:” tiểu kiều, không cần chờ lần sau, đứa nhỏ kia đã báo thù, e trực tiếp thu đi…..”
Bên ngoài tòa nhà, viện trưởng ngã xuống.
》》》
Chúng tôi đứng ngoài khu vực cách ly, nghe được không ít tin đồn, tổng hợp lại đại khái là: viện trưởng cùng một nữ nhân làm loạn, còn cùng một y tá trưởng duy trì mối quan hệ không đứng đắn, y tá kia muốn bức vua thoái vị, biết hắn đầu cơ trục lợi trêи thi thể, liền đến nhà xác chụp chứng cớ để uy hϊế͙p͙ hắn ly hôn
Mà khối thi quỷ này là một thi thể, nhưng hai mạng sống, bị viện trưởng phong ấn bằng chín khiếu ngọc, đưa vào tủ đông chờ luyện thi nhân tới lấy, ở tủ đông oán khí tận trời cũng không ai xử lý, cho nên y tá kia vừa kéo ngăn tủ ra đã bị giết
” Quả báo, quả báo ~~ may mắn ta không sợ núi cao đường xa, chạy lên tầng bảy đi lấy chi phí, haha…….” Anh tôi cười nói:” đi thôi, tiểu kiều, chúng ta về thôi, cuối cùng ngày mai cũng có thêm cơm”
Chúng tôi thật ra nói đi là có thể đi, nhưng thiếu niên này dường như không có nơi để đi

Rừng già nhìn thiếu niên nói:” ngươi không có nơi nào để đi sao? Chi bằng làm con nuôi của ta.

…”
‘ không được”.

Tôi không chút nghĩ ngợi, cự tuyệt giúp thiếu niên kia:” theo ông? Để hắn trưởng thành tiếp tục cưới người vợ đồ hộp kia sao? Không được không được”
Anh tôi phụ hoạ nói:” tiểu kiều, có tiến bộ, người vợ đồ hộp cái xưng hô này đặt thật đúng chỗ”
Tôi nhìn về phía thiếu niên hỏi:” ngươi có đồng ý đi theo ta không?”
Thiếu niên gật đầu nói:” được, có cơm ăn là được…..

Không có cơm, ăn bánh bao cũng được, ta không kén ăn, được lo là tốt rồi, việc gì ta cũng có thể làm”
Nghe hắn nói vậy, lòng tôi buồn không thôi, đứa trẻ này đã chịu bao nhiêu khó khăn, sao lại sống được như vậy?
Hắn nói sư phụ gọi hắn là tiểu lang, là bốn năm trước mua từ trong tay bọn buôn người, năm nay mười tuổi.
Nhìn vóng dáng hắn rất lớn, tôi còn tưởng mười hai mười ba tuổi, không nghĩ còn nhỏ như vậy.
Tôi đưa hắn về nhà, bố tôi mở to hai mắt nhìn:” tiểu kiều, muốn nhà ta thành trại trẻ mồ cô sao, nhà ta có một trần lão đầu, một ô lão thái, con bây giờ mang về một đứa trẻ….”
“…… Cho hắn có nơi để ở, chờ hắn trưởng thành để bản thân tự quyết định nơi đi, thêm bộ chén đũa thôi”.

Tôi xoa xoa đầu thiếu niên.

Bố tôi sửa lại tên cho hắn gọi là tham lang, ngôi sao đầu tiên của bắc đẩu, thuộc thủy mộc, hoá đào hoa sát, chủ phúc hoạ, chủ ɖu͙ƈ vọng, nhiều tình cảm, trọng tình nghĩa
Ông nói đứa trẻ này đầu gỗ, xương cốt khác hẳn với người thường, về sau là một tiểu hỗn đản ( nghịch ngợm) khó có thể quản lí, cho hắn tên này hy vọng hắn có thể coi trọng tình cảm, nhớ rõ ngày hôm nay đối với hắn thế nào
Thật là phá tên…..
Tôi âm thầm phun trào, vừa kì cọ vừa thoa ngải diệp hương lên người.
Ô lão thái nói không nên ngâm người trong nước, dù là thai phụ hay người sinh non, sau sinh cũng không nên ngâm nước, tắm sửa là được, nhưng hôm nay tôi một thân âm khí đen tức tưởi, không ngâm thì phải làm sao? Tôi chỉ có thể mang theo cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh bồn tắm xả diệp ngải hương lên người.
Hiện tại đã khuya, giang khởi vân vẫn chưa xuất hiện, bệnh viện thanh thành cần lực lượng dương gian đi tra, hẳn là anh ta đã đi tìm thẩm gia
Nhìn bụng nhỏ càng ngày càng lớn, lòng tôi có chút hoảng sợ bất an, tôi trước đây tình yêu cũng chưa từng nói, một chút khái niệm về đứa trẻ cũng không có, khi phải đối mặt, cảnh tượng sẽ thế nào?
Nhiệt độ trong phòng tắm đột nhiên giảm xuống, lạnh đến mức toàn thân nổi da gà.
Giang khởi vân tay từ phía sau duỗi tới, đặt trêи bụng nhỏ của tôi, cảm giác lạnh lẽo này rất quen thuộc, bất kể có gần sát bao nhiêu lần, đều sẽ khích thích toàn thân da thịt tôi.

“…… Em sao lại ngồi bên ngoài tắm rửa?” Hơi thở mát lạnh lướt qua đầu vai.
” Ô lão thái nói thai phụ không được ngâm nước”.

Tôi quay đầu nhìn anh ta
Trêи mặt anh ta mang theo một tia mệt mỏi, tôi nhịn không được hỏi:” anh làm sao vậy? Rất bận sao?”
” Đương nhiên, bạch vô thường không biết đi đâu, rất nhiều sự việc rườm rà, ta tìm không thấy người để hỏi…..” Giang khởi vân bất lực thở dài, kéo tôi dậy
Thất gia hẳn là đi tìm vợ? Xem ra vô thường nương nương cũng là vị thần có cá tính
Tôi trộm nhìn giang khởi vân, tôi có thể chạy không?
Hiện tại có một chỗ, có thể để tôi chốn chạy —- chính là chỗ đại vu vương, nhưng tôi lại không biết đi vào thế nào
Giang khởi vân nhìn chằm chằm tôi:” mộ tiểu kiều, học điểm tốt được không? Tính tình của ta không giống như bạch vô thường, em nếu dám chạy loạn …”
Chạy loạn thì sao? Tôi ngước lên nhìn anh ta
Anh ta ôm tôi bay đến ngồi trêи cửa sổ —– đây là nơi anh ta thích nhất
” …… Chạy loạn thì sao? Muốn cho tôi sống không bằng chết?” Tôi cười hỏi
“Ừm …” Anh cắn môi tôi thì thầm nói: “Nói cách khác, ɖu͙ƈ tiên ɖu͙ƈ tử thì sao?”
( ɖu͙ƈ tiên ɖu͙ƈ tử: sướиɠ chết đi sống lại)
Tôi đạo hạnh quá nông cạn, chịu không nổi lời nói trắng trợn đó, chỉ có thể đỏ mặt nhìn chằm chằm anh ta, biểu đạt một tia phản kháng nhỏ bé
Anh ta cắn tôi một cái, nhìn chằm chằm vào tôi:” …..

Nếu em dám chạy đến nơi quỷ quái nào, làm ta tốn công đi tìm, ta thật sự sẽ đem em trói trêи giường, khiến em mười ngày nửa tháng cũng chưa có sức lực bước ra khỏi cửa phòng”
Lần đó ở thẩm gia, tôi bị anh ta lăn lộn đến bắp đùi đều phát run, động động ngón tay cũng khó, cả người nằm trêи giường đến hết ngày

Ánh mắt anh ta dừng trêи bụng nhỏ tôi, khẽ nhíu mày:” thật chậm”
Tôi thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, anh ta tiết chế lâu như vậy, đã mất kiên nhẫn rồi sao.
” Chuyện đó…..

Anh có thể…..tìm…..

Người khác….” Giọng tôi nhỏ như một con muỗi.
Anh ta híp mắt, duỗi tay ở phía sau lưng ấn vào xương bả vai tôi, tôi cảm thấy đau đớn, đang muốn xin tha, nhưng anh ta không để ý cố ấn thêm vài lần nữa.
“Ahhhh … Ahhh… Ahhh … Ahhhhh …”
Dấu không được mà thốt ra một mớ âm thanh rách nát, đây là cái quái gì? Trêи lưng có một huyệt đạo?
” Tìm người khác? Ngẫu nhiên ở ngoài với người khác tà ɖâʍ, em nghĩ giới luật này ta quên?” Anh tôi ôm lấy tôi, không thương tình tiếp tục ấn.
Tôi không chịu nổi xin tha, anh ta mang theo một tia thú vị cười cười, xoa xoa bụng nhỏ nói:” … Em cho rằng cấm ɖu͙ƈ sẽ không có biện pháp thu thập em? Lần sau miên man suy nghĩ, sẽ cho em kêu một canh giờ”
TÔI……
———————.

Bình Luận (0)
Comment