Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 46

Không khí lạnh giá, cảm giác ẩm ước lạnh lẽo đó làm cả người tôi run lên.

Trên da nổi lên lông măng nho nhỏ, thần kinh trở nên căng thẳng, thậm chí còn dần dần cảm thấy sợ hãi.

Hai tay của tôi bị quặt ra sau lưng, bị một bàn tay lớn của hắn giữ lấy.

Lực ở bàn tay kia lúc mạnh lúc nhẹ, làm tôi đau đến run lên, cảm giác nhẹ nhàng như lông bay đến.

Cả người tôi không ngừng run lên, nước mắt không nhịn được tuôn ra.

Chảy qua gò má, rớt ở ngực, bị lưỡi hắn cắn mút lấy, hắn cúi đầu lên men theo xương quai xanh, cổ và cằm... sự mềm mại lạnh giá đó lướt qua mỗi tấc da tấc thịt, cuối cùng dừng lại ở mắt.

...Sao cô lại thích khóc như vậy chứ?” Giọng nói hờ hững có chút bất mãn: “Đau cô cũng khóc, thoải mái cô cũng khóc, bây giờ chỉ mới dạo đầu cô cũng khóc?"

Giọng nói mang đầy hơi thở nguy hiểm, tôi không hiểu được hắn.

Không thể hỏi, không thể từ chối.

Có khi quan tâm, có khi hờ hững.

Ánh mắt hắn có khi lạnh nhạt xa cách, có khi lại có chút thương xót.

Rốt cuộc hắn muốn thế nào?

Một chút đau khổ như bị dòng điện chạy qua khiến cho tôi đột nhiên hiểu ra một câu.

Hắn thường xuyên nhấn mạnh: “Quan Thanh Tiêu, cô là vợ của tôi, phải nhớ bổn phận của một người vợ."

Sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của hắn, còn phải mang thai.

Hắn đã nói với tôi bao lần, tôi là của hắn, tôi là của hắn... cũng nói tôi có thể gọi hắn là phu quân, hắn cho phép tôi gọi như vậy.

Nhưng hắn lại chưa từng nói, hắn là của tôi.

Tôi thuộc về hắn.

Nhưng hắn lại không thuộc về tôi.

Sao trước đây tôi lại không nghĩ đến chuyện này chứ?

Tôi đột nhiên cười lên thất thanh, hắn là ai chứ? Phụ nữ hầu hạ hắn có thể ít sao.

Tôi đừng quá vọng tưởng về cái xưng hô vợ này.

Phải nhớ kỹ lấy thân phận tế phẩm này. Đương nhiên, tôi có thể là tế phẩm, lẽ nào

người khác không thể sao?

Hắn sống suốt bao nhiêu năm, chứng kiến mọi sự biến đổi chuyển thay của vạn vật của con người trên thế gian này, còn cả đời này của tôi chỉ là khoảng thời gian chớp mắt của hắn.

Nhân sinh sống rồi chết, âm phủ luân hồi chuộc tội, cho dù đắc đạo phi thiên, hay hồn bay phách tán, với hắn chẳng qua chỉ là phù du mà thôi.

Thân phận tế phẩm này của tôi đối với hắn cũng chẳng là gì cả, chỉ có đứa con trong bụng là còn có giá trị mà thôi.

“Phu quân... ha ha..." Tiếng cười lạnh nhạt, chế nhạo bản thân đã bị u mê thời gian qua.

Ánh mắt hắn u ám: "Gọi tiếp đi.”

Đôi môi ẩm ướt mềm mại chạm đến bờ môi tôi, đây là lần thứ hai hắn chạm vào môi tôi kể từ sau nụ hôn đầu tiên vào đêm ma chay cưới hỏi của hai năm trước.

Tôi nghe lời khẽ mở miệng, cắn nhẹ lấy đôi môi mềm mại của hắn, mơ màng gọi: “Chồng ơi...”

Đột nhiên, tôi nhìn thấy đôi mắt cuộn trào mãnh liệt như sóng dữ.

Nổi lên gió bão, hủy diệt yên tĩnh, giống như muốn xé nát tôi.

Tôi nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, Bạch Vô Thường từng nói, đế quân của chúng tôi không phải ngươi kiên nhẫn đâu, tiểu nương nương, đừng không biết xấu tốt đấy.

"Dạo đầu" mà trước đây hắn nói, hình như cũng không tốn quá nhiều sức lực đã đạt được hiệu quả mà hắn muốn.

Tôi không biết hắn có tạo kết giới cho xe hay không, khi đầu tôi bị hắn làm cho rối tung rối mù, tôi đột nhiên nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của một người phụ nữ đang đố kỵ.

Là Thẩm Thanh Nhụy sao?

Tôi cố gắng mở mắt ra, nhưng chỉ có nước mắt chảy ra.

Thực ra cảm giác này rất quái dị, thân thể của hắn lạnh giá, nhưng có thể thiêu đốt tôi, sau đó tôi lại dùng nhiệt độ của cơ thể mình làm nóng lên từng tấc da tấc thịt của hắn.

Khi kết thúc, tôi dựa lên vai hắn, đột nhiên nghĩ đến bà già lưng còng ở chợ Quỷ đó.

Bà ấy nói với tôi, cho dù là chồng quỷ, hay vợ quỷ, phía người sống nếu như tiếp nhận âm tà nhập vào cơ thể, nhẹ thì sốt, còn nặng thì tổn dương.

Hắn cố gắng không chạm vào tôi, lẽ nào là sợ làm cho tôi chết sao?

Qủa thực là dùng cả tính mạng để làm.

Tôi cười lên, làm hắn khẽ nghiêng đầu, môi của hắn khẽ chạm vào gò má tôi, lấy chút hơi ấm từ cơ thể tôi, làm cho môi hắn cũng ấm áp hơn một chút.

"Sao vậy?" Hắn trầm giọng hỏi, giơ tay rút lấy tấm thảm trong xe bọc tôi lại, một tay còn lại thì vẫn đặt lên bụng tôi.

"Không có gì... tôi nghĩ đến... ở chợ Quỷ có người bán bao cao su, tôi lại ngại ngùng không mua... lần sau mua thử xem?" Tôi lơ đãng nói.

Hắn khẽ nhíu mày, giọng nói lại trở nên hờ hững: “Không cần thiết."

"Anh đương nhiên thấy không cần thiết, bây giờ đang có thai, vậy khi không có thì sao, lẽ nào còn bắt tôi phải nhận lấy những thứ anh để lại trong cơ thể tôi sao?" Tôi uể oải nhắm mắt lại.

Có thể ngủ chưa? Tốt nhất là ngủ đến chết luôn đi, không muốn tỉnh lại nữa.

Tay hắn giữ lấy cảm tôi: “Đã nói không cần thiết rồi, cứ giữ lại trong cơ thể cô."

"...Vậy thì sẽ mang thai."

Hắn cười, giọng nói không chút để ý, thậm chỉ còn khẽ cười: "Vậy thì cứ mang thai thôi, sinh rồi thì lại mang thai tiếp, tôi muốn xem cô có thể sinh cho tôi mấy đứa con.”

Tôi cười hờ hững, không nói gì nữa.

Nói gì mà sau khi đạt được mục đích sẽ để tôi sống yên ổn đến già chứ? Bây giờ còn muốn tôi làm một cái máy sinh đẻ đúng nghĩa sao.

Lời của đàn ông quả nhiên không thể tin tưởng được, huống hồ là lời của ma quỷ.

Ngày hôm sau khi tôi tỉnh dậy thì đau đầu vô cùng, cổ họng đau rát, hít thở khó nhọc.

“Anh ơi... anh.." Tôi khàn giọng kêu lên hai tiếng.

Người bây giờ tôi có thể dựa dẫm, chỉ có mỗi anh tôi.

Khi anh tôi lấy nước nóng với miếng giấy hạ sốt ngồi ở trước giường, nước mắt tôi cũng sắp rơi xuống.

Anh ấy giơ tay vò đầu tôi, vốn dĩ đi ngủ tóc đã bị rối lại, bị anh ấy vò như vậy nhìn giống như cái ổ gà.

"Phong Ly Ngân đêm qua ở bên cạnh em cả đêm, nhưng pháp trận chỗ thôn Hoàng Đạo sắp bị phá vỡ, hắn ta phải đến đó chỉ huy người nhà họ Thẩm." Anh tôi nói với tôi.

Tôi hờ hững đáp lại một tiếng, anh ấy muốn làm gì, trước giờ đều không nói với tôi, tôi cũng không thể hỏi.

Làm tốt chức trách của bản thân, làm tốt trách nghiệm của máy sinh đẻ, đợi đến khi sinh ra linh thai này, tôi cũng chết quách đi cho xong, như vậy anh ấy cũng không có lí do gì báo thù bố và anh tôi nữa?

“Hả? Sao phản ứng lạnh nhạt vậy, không phải em đang giận đấy chứ?" Anh tôi xán lại, chỉnh lại lọn tóc dính lên má tôi: “Đừng giận, tối qua ở trên xe, suốt cả chặng đường hắn ta đều ôm lấy em, nhìn ánh mắt đó... hừm, nói thế nào nhỉ, anh thấy hắn ta cũng không đáng sợ như vậy."

Tôi kéo chăn lên che kín đầu, có một số chuyện, cho dù tôi với anh thân thiết thế nào, tôi cũng không thể nói cho anh biết được.

Cảm giác này quá phức tạp, tôi không biết nên nói sao.

"Thanh Tiêu, dưới quê gọi điện tới, nói ngày chín tháng chín là sinh thần của đại đế Huyền Khanh, Thanh Ngọc Quan có tổ chức hoạt động cúng tế lớn, dường như tất cả thế gia âm dương đều đến đó, cụ cố nói chúng ta về quê một chuyến, cần chọn ra người đại diện gia chủ.”

Tôi nhíu mày, mùng chín tháng chín là sinh thần của Phong Ly Ngân? Tôi còn phải vì chuyện này mà trở về ngôi nhà tôi ghét đấy sao?
Bình Luận (0)
Comment