Cảnh tượng như vậy vô cùng ngượng ngùng, hai nữ sinh đó rõ ràng là nhiệt tình đến làm quen Phong Ly Ngân, ánh mắt Phong Ly Ngân lạnh nhạt, nhíu mày lại, hắn hờ hững không nói gì, có lẽ hắn không ngờ rằng còn có người phụ nữ thích nhiệt tình đu bám như vậy.
Tô Mộng đập vào người tôi, ngước đầu lên hỏi: “Sao không đi nữa? Nhìn gì vậy?"
Tôi có chút ngại ngùng, Phong Ly Ngân sao đột nhiên lại hiện thân ra vậy, nếu như hắn muốn tìm tôi, có thể trực tiếp “bay” đến cạnh tôi mà, chuyện như lúc này, tôi có nên chạy lên giải vây cho hắn không?"
“Oa!” Tô Mộng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu ấy đã từng có duyên gặp Phong Ly Ngân một lần, khi đó cậu ấy còn hét lên trai đẹp rồi xin weibo, sau đó sau khi biết quan hệ của tôi và hắn, thì không còn nhắc đến nữa: “Lần trước cái cô Thẩm Thanh Nhụy đó cũng là tình địch của cậu à? Bạn trai này của cậu đúng là sẽ thu hút nhiều ong bướm đẩy, không thể cho ra ngoài để làm hại nhân gian, cậu phải nhốt anh ta lại, chẳng trách không ngày nào cậu bò dậy được, cậu mỗi ngày phải vất vả để “đạn đực" anh ta đều bắn cho cậu đấy, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện!”
“Cậu nói chuyện không thể giữ mồm mép lại chút sao? Tô đại tiểu thư, cậu cứ nhanh mồm lẻo mép như vậy, nói năng hồ đồ, cậu thật sự sẽ không có người yêu đâu!" tôi mặt đỏ tía tai nhìn cậu ấy.
“Hừ, mình rất trượng nghĩa mới nhắc nhở cho cậu biết, nếu như cậu không giữ chặt lấy anh ta, bị người khác cướp đi thì đừng có tìm đến mình rồi khóc!"
Cậu ấy vừa nói, vừa rất hào phóng hét lên: “Thanh Tiêu, người yêu cậu đến đón cậu kìa!"
Với giọng nói của cậu ấy, tôi cũng chỉ có thể ngượng ngùng chạy lên, dẫn Phong Ly Ngân thoát khỏi hai nữ sinh đó.
"Anh sao vậy? Sao lại hiện thân ở trường chứ?” tôi khẽ nói.
"Anh cô nói cô tan học rồi thì đến Hải Yến để tham gia bữa tiệc, tôi liền đến đón cô, cũng không thể đợi đến khi đến bữa tiệc tôi mới hiện thân chứ?"
Thì ra là bởi vì pháp trận của ông chủ Chu và chuyện chiếc hộp xương cốt gỗ Âm Trầm đó, hắn hiếm khi có hứng thú với những chuyện phàm tục này, nhưng chỉ cần liên quan đến thôn Hoàng Đạo, hắn nhất định sẽ đích thân đến hỏi.
“Anh như vậy... tôi thật sự không yên tâm cho anh ra ngoài, anh biết ngồi xe bus với taxi không? Còn bị nhiều ngươi vây quanh nữa... bây giờ con gái đều thích trai đẹp, đến khi đó anh sẽ bị mọi người vây kín." Tôi khẽ oán trách hắn mấy câu.
Hắn hờ hững, giống như những lời tôi nói hắn đều nghe không lọt tai, nhưng khi đi xuống cầu thang, hắn đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Không phải nắm cổ tay, mà là đan chặt vào từng ngón tay tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Mặt tôi chợt ửng đỏ, Tô Mộng còn cố ý châm dầu vào lửa: “Ân ái sớm thì chết nhanh thôi, có tin tôi làm bóng đèn bắn chết hai người không? Hai người ân ái ở nhà còn chưa đủ sao, còn ở đây ân ái làm chọc tức tớ chứ, hừ.”
Phong Ly Ngân hoàn toàn không để ý đến cậu ấy, chuyện sống chết ở nhân gian hắn còn không có hứng thú, tôi thấy mình nên “cảm kích” sự ân sủng” của hắn, ít nhất hắn còn có chút gì đó để ý đến tôi.
Nếu như là bình thường, rôi sẽ ngồi tàu điệmm ngầm công cộng, nhưng nghĩ đến đánh giá lần trước của Phong Ly Ngân về xe công cộng "chướng khí mù mịt", tôi thấy nên đi taxi.
Hắn luôn đan xen mười ngón tai lại với tôi, khi lên xe cũng không buông ra, anh lái xe còn cười nói: Người trẻ tuổi đúng là ân ái.
Mặt tôi ửng đỏ, hắn uống lộn thuốc gì rồi vậy? Nếu như là hắn bay đến cạnh tôi, người khác không nhìn thấy thì không sao, nhưng mà bây giờ hắn lại đột nhiên hiện thân như vậy?
Lúc xuống xe tôi không nhịn được hỏi hắn, hắn im lặng một hồi, lạnh nhạt nói: “Nếu như Li Long trên chiếc nhẫn biến mất, tôi tạm thời sẽ không hiện thân được nữa, trừ phi... cô lại mang thai."
Li Long biến mất? Đó là đánh dấu cho sự kết thành của linh thai, nếu mất đi thì có nghĩa là đứa trẻ không còn nữa sao?
Tôi dừng bước chân lại, vấn đề này hai chúng tôi không nên nói đến nữa, chỉ cần nhắc đến chuyện này, tôi sẽ cảm thấy oán hận hắn, hận bå thân vô dụng. đứa trẻ trong bụng tôi chỉ về hi sinh mới tồn tại, tương lai đầy máu đó, cứ như hắt một thau nước lạnh xuống đầu tôi.
"... Tôi nhìn thấy anh cô nắm tay cô như vậy, cô cười rất vui vẻ mà... sau này cô muốn gì, có thể nói với tôi.” Giọng nói lạnh giá của hắn từng câu từng câu cắm sâu vào tim tôi.
“Ý gì chứ? Như vậy để an ủi tôi, hay là đền bù cho tôi chứ?" tôi cười đau đớn hỏi.
“Đều không phải, cô là vợ của tôi, cô có thể đưa ra yêu cầu, tôi sẽ hết lòng làm cô vui vẻ."
“Vậy, tôi có thể yêu cầu anh làm một việc không?” Tôi ngước đầu nhìn hắn.
“Nói nghe xem."
Nhìn đi, người ta sẽ không đồng ý "yêu vầu vô lý" của tôi đâu, hơn nữa còn nói tôi nói ra trước nữa chứ.
"Bạch Vô Thường nói anh bây giờ thường xuyên không ở Âm Cảnh Thiên Cung, anh vẫn nên ở bên cạnh tôi ít thôi, tôi cũng không trốn đi đầu, cũng sẽ không làm chuyện gì quá khích, tôi là tế phẩm của anh, tôi sẽ nhẫn nhục chịu đựng anh, anh không cần phải canh chừng tôi đâu, nên làm những chuyện anh cần làm đi.. nếu như đến tôi đứa trẻ cần âm khí của anh, đến tối anh đến là được rồi.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Phong Ly Ngân khẽ nhíu mày nói: “Cô nói vậy là có ý gì?”
"Không có gì, tôi biết được chuyện của cụ cố và cụ bà, cụ cố không nỡ chết, ông ấy sợ đến khi chết sẽ quên cụ bà... tôi cũng sợ, Phong Ly Ngân, tôi không muốn bản thân mình không nỡ chết, nếu như sớm muốn gì cũng phải quên anh đi, tôi không muốn bây giờ sẽ có những ký ức sâu xa với anh, như vậy thì lúc quên anh đi sẽ rất đau khổ."
Tôi khó khăn lắm mới nói hết ra được, kìm ném rất lâu mới nói ra những lời giống như tỏ tình như vậy, bản thân tôi cũng thấy có chút kì quái.
Tình cảm đau khổ, nói chính là giống tôi như vậy sao?
Khi sinh mạng, tình cảm của mình đều bị một người nắm giữ, cho dù người ấy làm bạn đau đến mức thương tích đầy mình, nhưng chỉ cần người ấy đối xử khác với bạn đi, bạn đều sẽ đắm đuối mà yêu người ấy.
Con người, đúng thật sự có thể bị thuần phục.
“Sẽ không đâu, tôi sẽ không quên em, còn em... cũng sẽ không quên tôi, mọi quyết định là ở em." Phong Ly Ngân điềm tĩnh nói.
Tôi không hiểu câu nói này lắm, hắn lại không muốn nói tiếp nữa, kéo tôi đi vào trong bữa tiệc.
Đây là một khu sơn trang nghỉ dưỡng cao cấp, Hải Yến lâu chỉ là một trong số những lầu yến hội, Phong Ly Ngân vừa bước vào cửa lớn của sơn trang, liền nhíu mày nói: “Bách quỷ tụ tài... đúng là lòng người vô đáy.”
"Gì chứ?"
Bách quỷ tụ tài? Đây là kiểu phong thủy gì chứ?
Tôi chỉ từng nghe Ngũ quỷ vận tài, lẽ nào nơi đây có một trăm con ma sao?
Đang lúc nghi hoặc, chiếc xe chói mắt của Hầu Thiếu Văn dừng ở cạnh tôi, anh ta cười nói: "Sao lại đi bộ vào chứ? Nơi này còn một đoạn đường rất xa nữa đấy, có muốn lên xe không?"
Phong Ly Ngân khẽ nhíu mắt, tôi vội vàng lắc đầu: “Không đâu, tôi với bạn, bạn trai tôi đi cùng nhau.”
Sắc mặc Hầu Thiếu Văn kỳ lạ, ánh mắt nhìn vào người Phong Ly Ngân, không dám tin hỏi: “Cô có bạn trai rồi sao?"