Phong Ly Ngân nhìn ảnh rồi lạnh lùng nói: “Ta phái người đuổi giết tên quỷ vương và thánh nữ, nhưng vẫn không tìm được họ, thì ra là trốn nơi âm uế này để che giấu quỷ khí."
Tôi như một phiên dịch viên, thuật lại lời của Phong Ly Ngân lại cho Trình bán tiên.
Trình bán tiên gật đầu nói: "Thánh nữ này luyện hồn rồi nhập vào một người phụ nữ trong hẻm quả phụ, lúc đầu người bên cạnh cô ấy không để ý vì dù sao phụ nữ ở đây đều dùng thân thể để kiếm tiền, sau đó phát hiện cô ấy không được bình thường, lúc không có khách cô ta cũng sẽ lê thân thể mệt mỏi của mình đến những công trình gần đó để dụ dỗ đàn ông, cho đến khi phát hiện thi thể của cô ấy thì người ở cùng cô ta mới thấy sợ, có người bảo tôi đến xem thử tôi mới biết có chuyện như thế xảy ra...!Đây là miếu kỹ của tà phái đúng không.”
"Miếu kỹ? Đó là gì?" Tôi không biết nhiều lắm về hệ thống tôn giáo ở nước ngoài.
Trình bán tiên giải thích cho tôi, ở Nam Á có một loại giáo phái thuộc về phái tình dục, bởi thế nên sinh ra nhiều chi nhánh kỳ quái, bây giờ là thời đại mạt pháp**, không có nhiều người tin vào chuyện quỷ thần, mọi người đều biết chẳng có gì gọi là thánh nữ cả mà thật ra đó là nô lệ tình dục của chùa miếu địa phương.
Nơi tà pháp thịnh hành đa số đều là những địa phương nghèo, con gái có địa vị thấp, thường sống không lâu, ba mẹ đem con giá mình cho chùa miếu để đổi lấy thức ăn và tiền, những bé gái đó phải ca hát khiêu vũ trong lúc được hiến tế cũng như theo lời biện minh của tà phái thì đó là tu luyện đạo cụ, đem thân thể cống hiến cho người ta hành hạ.
Đến khi tuổi già sắc suy hoặc là bị bệnh thì sẽ bị những ngôi chùa miếu đó xem là gia súc mà bán đi, phần lớn đều sẽ đói chết, bệnh chết, sống không bằng con chuột trong cống.
Bây giờ vẫn còn tồn tại những điều đó ở những khu ổ chuột ở Nam Á, mọi người điều biết thánh nữ thật ra chỉ là miếu kỹ, nhưng vì cuộc sống họ vẫn phải làm như vậy.
Những miếu kỹ đó bị WHO*** xem là những kẻ truyền bệnh chết người, bởi thế nên một người miếu kỹ thường phải nhận án tử hình dẫn đến vô số oan hồn.
Pháp sư tà phái đem những oan hồn đó luyện hóa để tăng cường pháp lực của bọn chúng, trong số đó cũng có người nước ngoài ví dụ như thánh nữ tà phái này, rất thích thú và liều mạng muốn hút lấy dương khí để cung cấp cho việc tu luyện của quỷ vương..
"Những tà linh như vậy âm phủ chắc chắn phải đuổi bắt, nhiệm vụ của tôi không phải là đi thu thập chúng, cho nên xin quỷ lão công của cô nghe một chút yêu cầu của chúng tôi nha!"
Trình bán tiên chưa đứng đẳn được bao lâu lại bắt đầu giọng điệu cợt nhả lỗ mãng.
"Chắc chắn quỷ vương đang ẩn thân ở đây, ngươi có kiểm tra xem trên người bọn họ có ấn ký gì hay không chưa?" Phong Ly Ngân hỏi.
Trình bán tiên vuốt cằm nói: “Còn chưa kiểm tra, nếu không bây giờ tôi gọi bọn họ ra đây, cởi hết quần áo ra kiểm tra một lượt luôn?"
"Không được!" Tôi lập tức từ chối.
Trình bán tiên cười xấu xa, nói: “Vậy mà cũng ghen sao, nhìn cũng không cho hả? Mấy thân thể đó trong mắt chồng cô chẳng khác gì xương vụn dưới Vong Xuyên đâu."
Mặt tôi đỏ lên, không dám nhìn vào mắt Phong Ly Ngân, nói vòng vo: “Ông lưu manh vừa thôi, ông cho rằng ai cũng bình tĩnh như ông sao, tôi nhìn người ta thỏa thân sẽ ngượng, đau mắt."
"Vậy cô đừng nhìn là được, tôi với quỷ lão công của cô kiểm tra thôi, những người phụ nữ này trong mắt chúng tôi chỉ như khối thịt di động mà thôi, cũng không nhiều người lắm, khoảng một trăm hơn, cởi hết ra lượn một vòng trước mặt chúng tôi là được." Trình bán tiên lộ ra vẻ mặt bình tĩnh nói, ông ta chẳng xem lời kháng nghị của tôi ra gì.
Tôi nhịn không được nhìn về phía Phong Ly Ngân, trên mặt hắn không có biểu tình gì nhưng ánh mắt lại ra vẻ cân nhắc, dường như nhìn bộ dáng cuống cuồng của tôi làm hắn rất vui.
Đùa cái gì đó, hơn một trăm người phụ nữ thỏa thân catwalk? Còn tên gay vừa rồi nữa! Tôi không thèm nhìn, mắt sẽ bị lủng lỗ mất...!Phong
Ly Ngân cũng không được nhìn!
"Ông tự đi mà nhìn, đừng có rủ rê chúng tôi!" Tôi liều mạng lắc đầu.
Phong Ly Ngân nắm tay tôi: “Được rồi, ta làm gì có thời gian quản mấy việc nhỏ này, ta sẽ phái người đến đây điều tra...Em muốn nói chuyện gì với hắn thì nói đi."
"À, đúng rồi...!Trình bán tiên, tôi dẫn ngài ấy đến, chuyện ông muốn hỏi cũng hỏi rồi, vậy chuyện của ba tôi thì sao? Ông cố tôi nói ông có thể trị liệu việc âm khí nhập tủy, ông cần tài liệu gì, cần bao nhiêu tiền?" Tôi sốt ruột hỏi.
“Tài liệu tôi sẽ tự đi tìm, tiền thì..Nể mặt quỷ lão công của cô, trả mười triệu là được, nếu là người khác thì hai mươi triệu tôi cũng lười làm."
Tên lưu manh này thực là sư tử há mồm còn làm bộ làm tịch, ông ta có thể kiếm nhiều tiên như vậy còn ở cái chỗ chướng khí mù mịt này làm gì?
Trình bán tiên nhướng mày nói: “Ai da, tôi chỉ biết rút thi độc âm độc thôi, những thứ khác không biết, toàn dựa vào những kỹ năng này kiếm cơm, huống chi còn phải mua tài liệu, còn thương tổn thân thể tôi, sau khi xong việc lúc nào cũng phải điều dưỡng rất lâu nha-Mười triệu là giá thấp nhất rồi, nhưng cô yên tâm, nếu tôi đã nhận thì nhất định làm được.”
Tôi chu môi, cứ vậy đi, giá tiền tùy người tùy tâm trạng, một người nguyện đánh một người nguyện chịu.
Tôi không thể để ba tiếp tục nằm liệt giường như vậy nữa, muốn nằm cũng được nhưng tỉnh lại đã, cho nên không không cần biết Trình bán tiên ra giá một hay hai triệu, tôi đều sẽ nghĩ cách kiếm tiền.
"Tôi trả tiền cho ông thế nào đây? Chuyển khoản luôn sao?"
“Ừ, chuyển đi, trước giờ tôi nhận tiền rồi mới làm việc, nếu không sẽ không có tiền mua tài liệu, tiền trong túi tôi chưa bao giờ vượt qua một nghìn, dù sao nữ nhân trong hẻm này đều là tình nhân của tôi, đi chỗ nào cũng ăn chờ ngủ chực được." Trình bán tiên đắc ý nói.
Tôi trừng mắt giận nhìn ông ta: “Ông cẩn thận một chút đừng có mà để mắc bệnh! Đến lúc đó chết ngoài đường thì không ai nhặt xác cho đâu!"
Trình bán tiền cười hắc hắc không nói gì nữa.
Tôi nhìn số tiền trên điện thoại, trừ đi mười triệu xong chỉ còn 8 tệ.
Rồi thì, chúng tôi ăn cơm kiểu gì đây?
Làm cái nghề này kiếm tiền nhanh mà tiêu tiền cũng nhanh, thuộc dạng ba năm không làm, làm thì ăn ba năm, bây giờ chỉ còn 8 tệ, thời gian này chúng tôi sống thế nào đây a?
Lúc trước ông nội tôi cho một triệu đã trả tiền viện phí hết rồi, nằm ở phòng VIP rồi còn phí hộ lý, giá trên trời, một ngày là mấy nghìn, tiền phòng của ba tôi lần này là mấy trăm nghìn rồi, số tiền còn lại không biết có đủ cho ông nằm đến lúc tỉnh lại không.
Anh tôi đã bán chiếc xe việt dã được sáu mươi nghìn, giao cho tôi nói là tiền cơm, an ủi tôi nói có chờ đến lúc có người đến làm ăn thì đỡ hơn, tôi và anh giống nhau, trừ phi là vào đường cùng nếu không sẽ không ngửa tay vay tiền từ nhà cũ.
Có thể do tôi biểu hiện sự ưu sầu rất rõ ràng nên ban đêm Phong Ly Ngân đột nhiên hỏi: “Em rất thiếu tiền sao?"
"Lừa, gần đây hơi kẹt."
"Ta sẽ bảo Thẩm gia mang tới, em cần bao nhiêu?" Hắn hỏi.
Vừa nghe tới Thẩm gia thì tôi nhe răng với hắn ngay: “Một đồng em cũng không muốn! Em không thèm tiền của Thẩm gia đâu! Em còn chưa nghèo tới mức đó..."
*: kĩ nữ trong chùa miếu
**: thời đại cái loại pháp thuật không thịnh hành
***: Tổ chức y tế thế giới.