Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 107

Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả còn không có từ bộ dáng Bắc Minh Dạ ngậm xì gà này lấy lại tinh thần người đã bị anh nhấc lên, chân dài anh hơi vạch không biết từ nơi nào kéo tới một cái ghế, dựa vào ở trước cửa sổ sát đất ngồi xuống, mà cô, trực tiếp đã bị đặt tại trên chân anh.

Hai cái đùi chuyển hướng ngồi ở trên người anh, tư thế này ái muội mà xấu hổ nói không nên lời, cô thử từ trên người anh tiếp xuống, ít nhất cũng đừng ngồi như vậy ngồi nhưng cực kỳ rõ ràng anh không cho phép, một cánh tay dài hướng trên eo cô hạ xuống, nha đầu kia nhất thời lại không chỗ có thể trốn.

"Gần đây hơi mệt." Anh bỗng nhiên nói, thanh âm thấp thấp trầm trầm, vẫn lại là có từ tính như thế, lại tựa hồ thật sự che đậy khí tức mỏi mệt: "Xoa xoa đầu vai cho tôi."

Danh Khả chỉ là hơi hơi chần chờ liền đưa tay rơi vào trên vai anh, nhẹ nhàng nhào nặn.

"Khí lực lớn chút." Anh nghiêng tựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngón tay mang theo xì gà phóng ở trên môi, nhẹ nhàng hít một hơi: "Không phải vừa mới nếm qua trà chiều sao?"

Danh Khả mím môi, nhịn xuống kích thích hướng anh mắt trợn trắng, tăng thêm lực đạo mười ngón thậm chí còn cố ý dùng lực đạo rất nặng, chỉ hận không thể đưa anh bóp nát tại mười ngón chính mình.

Bất quá, anh như bây giờ nghiêng tựa lưng vào ghế ngồi, cô tay lại không đủ dài, xoa bả vai cho anh còn phải muốn thân thể nghiêng tới trước, muốn kéo ra khoảng cách cùng anh trong lúc đó chỉ có thể cố gắng cong thân thể của chính mình lên, nhưng làm như vậy hậu quả đó là rất nhanh cô liền tình trạng eo mỏi lưng đau kiệt sức rồi.

"Làm đều đã đã làm, còn sợ tựa vào cùng một chỗ sao?" Bắc Minh Dạ buông xuống mắt liếc cô một cái, khóe môi lại gợi lên một chút ý cười: "Nếu không đại gia cởi quần áo, cô lại hầu hạ tôi?"

Danh Khả hít sâu một hơi, rốt cục nghe xong lời nói của anh, cũng buông tha chính mình trực tiếp tựa vào trên người anh tiếp tục dùng lực nắm chặt bờ vai của anh.

Đáng tiếc, người ta tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác bị cô cấu véo, thậm chí còn ngại cô khí lực không đủ: "Xem ra trà chiều công ty tôi quá kém mạnh mẽ, cư nhiên uy không no cô."

Danh Khả thật sự nghĩ muốn một cái tát đưa biểu tình anh tự tiếu phi tiếu đập bay đi, cắn răng một cái, dùng lực bóp tiếp xuống.

Bất quá, làm như vậy kết quả là chính cô đau đến cau chặt mi tâm.

Thịt người đàn ông này, cứng quá nha!

Cuối cùng cô buông tha trả thù, chỉ trông vào tại trong lòng anh, không nặng không nhẹ xoa cho anh: "Tối hôm đó tiên sinh cũng nghe được, Nam Cung Liệt không muốn tiếp chụp bộ phim này, chúng ta đây..."

"Mời Nam Cung Liệt biểu diễn nên là một điều hiệp nghị chúng ta ký khi đó đi?" Anh lại hít một hơi sương khói, thanh âm vẫn không mặn không nhạt như cũ nhạt: "Nếu như mời không tới anh ta, kế hoạch cuộn phim này có thể gác lại rồi."

Danh Khả hít vào một hơi, nhất thời mở to một đôi mắt, nhìn chằm chằm mặt anh.

Nếu để cho Nam Cung Liệt tới diễn ngày đó anh làm cái gì còn nói cái loại này, biến thành người ta liền trực tiếp cự tuyệt bọn họ ngay tại trận.

Nếu anh không nói lời nào chuyện có lẽ thành rồi.,

Cô như thế nào bỗng nhiên có loại cảm giác người nầy là muốn cố ý khó xử cô a?

"Tôi sẽ làm chuyện nhàm chán như thế sao?" Khó xử cô? Có phải ảo tưởng quá hay không? Ví như thật sự muốn làm khó lúc trước hà tất đáp ứng cho cô công trình lớn như vậy?

Ba triệu mặc dù chỉ là cái số lượng nhỏ, nhưng tiền bạc của anh cũng không phải nhặt.

Cô mím môi, không nói gì.

Nhàm chán, y cô đến xem, anh thích nhất chính là làm những cái chuyện nhàm chán này.

"Xem ra, cô tựa hồ ý kiến tôi không nhỏ." Anh hít một hơi sương khói, nghiêng đầu lại phun ra, không có để cho sương khói bị sặc cô.

Không thể không nói, anh thật sự rất tuấn tú, mặc kệ làm bất luận cái động tác gì đều đã đẹp trai như thế, Danh Khả là hận anh, lại cũng không thể thừa nhận bộ dáng anh hút thuốc rất đẹp trai, thời điểm hút thuốc cả người có một loại hương vị mê hoặc khác, làm cho người ta không nghĩ qua là liền thiếu chút nữa dời không ra ánh mắt.

Nhưng cô vẫn còn đưa ánh mắt từ trên mặt anh dời đi, trong nháy mắt thất thần, đã đủ để cho cô ảo não gần chết.

Người đàn ông này lấy ảnh chụp Danh San áp chế cô, đoạt trong sạch của cô còn muốn cô mặc anh làm, anh cũng coi là cừu nhân của cô, loại chuyện vì anh mà thất thần này đối với cô mà nói quả thực chính là sỉ nhục.

Nhưng dù rằng trong lòng không vui trên mặt vẫn lại là bộ dáng dịu dàng mềm mại, ít nhất, người bình thường nhìn không ra khinh thường cùng hàn quang đáy mắt cô.

Bất quá, cực kỳ rõ ràng Bắc Minh Dạ không phải người bình thường, một chút phản nghịch trong mắt cô kia, anh tùy ý xem một cái liền rõ ràng bắt giữ.

Biết rõ trong lòng cô hận chính mình, anh không chỉ có không có tức giận, ngược lại nở nụ cười bàn tay to rơi vào trên eo cô hơi hơi xoa nhẹ, nhào nặn trên da thịt nhẵn nhụi của cô: "Mặc kệ trong lòng cô suy nghĩ cái gì, nếu còn là nghe lời như vậy tôi sẽ không bạc đãi cô."

Cô âm thầm trợn trừng mắt, khóe môi lại xả cái ý cười cho qua, nhàn nhạt đáp lại: "Tôi sẽ nghe lời."

Bắc Minh Dạ lại cười đến sung sướng hơn, nghe lời liền hảo, dù sao anh không thèm để ý lòng của cô: "Nam Cung Liệt còn đang tại Đông Lăng, lần này tới Đông Lăng sẽ phải ở lại nửa tháng, nếu cô thích, tôi có thể hẹn anh đến Đế Uyển uống rượu."

Trong lòng Danh Khả hơi hơi run lẩy bẩy, mười ngón nắm chặt bả vai anh thả lỏng chút.

Này tính có ý tứ gì? Hủy đi hi vọng của cô lại cho cô hi vọng?

"Tôi nói rồi tôi sẽ không lấy thân phận bạn bè ảnh hưởng anh." Hôm nay tựa hồ tính nhẫn nại Bắc Minh Dạ mười phần, mà lại nguyện ý cùng cô nói nhiều như vậy: "Nhưng tập đoàn Đế Quốc tôi muốn đóng phim tự nhiên muốn dùng diễn viên tốt nhất, các ngươi nếu là mời không được anh, cuộn phim này tôi cũng sẽ mất đi hứng thú."

"Nữ chính a, anh chọn diễn viên sao?" Danh Khả cũng không có đáp lại anh nói, nếu anh nói như vậy, ý tứ cô cũng là minh bạch, cô thử hỏi: "Có phải Du Phi Phàm hay không?"

"Không nghĩ tới." Yêu cầu anh với nữ diễn viên thật đúng là không cao, bình hoa liền hảo, bộ điện ảnh này quan trọng là...Nam chính, nữ chính căn bản chỉ là làm nền.

Danh Khả cũng biết anh nói như vậy cũng không phải ý tứ cho qua, chưa nghĩ ra đơn giản là không nghĩ tới, đại khái bởi vì Nam Cung Liệt còn không có đáp ứng biểu diễn anh cũng không muốn lãng phí thời gian làm những cái chuyện không biết hậu quả này.

"Vạn nhất, anh thật sự không muốn..."

"Giải trừ hợp tác." Để cho tập đoàn Đế Quốc làm một bộ phim thối nát, anh ném không nổi cái mặt này.

Trong lòng Danh Khả lại là bất an lại là oán niệm, đại khái đã hiểu ý nghĩ của anh, chỉ là Nam Cung Liệt so với trong truyền thuyết còn lạnh hơn, bọn họ ngay cả cơ hội liên tiếp anh cũng không có, đừng nói muốn thuyết phục anh.

"Tại trong lòng tôi, có phải không nên nghĩ muốn chuyện quá nhiều người khác hay không?" Tại suy nghĩ của cô, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến thanh âm anh từ tính lại dọa người.

Chờ Danh Khả lấy lại tinh thần ngón tay dài anh đã bắn ra, đem xì gà chuẩn xác không có lầm rơi vào gạt tàn trên bàn công tác, cánh tay dài giương lên, bức màn hai bên cửa sổ sát đất nhất thời hạ xuống.

"Tiên sinh..." Danh Khả hô nhỏ một tiếng, anh đứng lên đem cô để tại chính mình cùng cửa sổ sát đất.

"Không cần! Không nên ở chỗ này!" Cô minh bạch, cũng cảm nhận được thân thể anh biến hóa, chỉ là đầu còn phản ứng không kịp, vừa rồi rõ ràng còn hảo hảo đang nói chuyện vì cái gì bỗng nhiên liền biến thành như vậy.

"Không cần..." Hai tay cô để tại trên ngực anh, ý đồ ngăn cản anh tiến thêm một bước.

"Cô có phải đã quên hay không, bên cạnh tôi cô cũng không quyền lực nói "Không"?" Thanh âm của anh khàn khàn, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của anh khi đó, không ngoài dự kiến thấy đáy mắt anh có thâm trầm cô quen thuộc.

Cô không nên ở chỗ này, cô không cần bị thấy, không cần!

"Không nên đụng ta, đừng..."

...
Bình Luận (0)
Comment