Mối Tình Đầu Của Anh

Chương 101

Ánh nắng ngoài cửa sổ thật chói mắt, hôm qua quên không kéo rèm lại, ánh nắng cứ vậy chiếu thẳng vào.

Đồng Miểu xoay người, vừa hay lại là chỗ ánh nắng bao trùm, những tia nắng gay gắt chiếu thẳng mặt cô. Cô lập tức tỉnh táo. 

Cô nheo mắt nhìn bốn phía xung quanh, là căn phòng thân thuộc ở tiểu khu Tân Hà. 

Phải rồi, hôm qua sau khi hoàn tất các thủ tục của trường đại học, bọn họ đã lái xe thâu đêm quay lại thành phố Lan. 

Thậm chí còn chẳng kịp báo cho chú Tư và mẹ. 

Lâu lắm rồi chưa quay lại chỗ này, thật đúng là hoài niệm. 

Cả người cô mềm nhũn, chống tay xuống giường ngồi thẳng dậy, nhìn quanh đánh giá toàn bộ căn phòng. 

Quay lại đây một chuyến, đầy một vùng ký ức đều là những câu chuyện từng trôi qua hồi cấp ba. Dù cho đã bốn năm trôi qua, dù cho những người bạn cùng lớp từng thân thiết thuở đầu đã mất liên lạc, nhưng tầng tầng lớp lớp những cảnh tượng vẫn rõ ràng như mới vừa xảy ra. 

Cô vẫn nhớ cậu học sinh đeo kính cười ha hả, nhớ Từ Mậu Điền cố gắng chăm chỉ học hành, nhớ cả ánh mắt của Chu Nhã Như lúc tổ chức kỉ luật, còn cả những người bạn cùng lớp khác. 

Chẳng rõ giờ đây bọn họ như nào, nhóm chat của lớp một thời từng náo nhiệt cũng im bặt từ lâu, có lúc lướt bảng tin, xem những tấm ảnh mới đăng, cô thậm chí không thể liên hệ được gì với những ấn tượng hồi cấp ba. 

Mọi người đều đã trưởng thành, ai cũng có một vòng xoay mới của riêng mình, thực ra cũng tốt, như thế thì trong miền ký ức của cô, bọn họ vẫn mãi mang dáng vẻ ngây ngô và trẻ trung đó. 

Tư Trạm đâu nhỉ? 

Cô lật chăn ra, trèo từ trên giường xuống, chân trần giẫm lên sàn nhà, mái tóc dài lộn xộn xõa tung sau lưng. 

Trong bếp vọng lại tiếng bát đũa va chạm lạch cạch, cô chợt thấy yên lòng. 

Vì là nghiên cứu sinh vẫn đang học tập ở nước ngoài nên phần lớn hành lý của cô không mang về đây, tối qua cô cũng chỉ mặc một chiếc áo hai dây đan chéo lưng làm áo ngủ. 

Cô lê bước ra khỏi phòng, trông thấy bóng lưng cao lớn của Tư Trạm. 

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, áo sơ mi sơ vin gọn gàng trong quần, ôm sát lấy phần eo. 

Lưng hắn càng ngày càng rộng và săn chắc, căng chiếc áo sơ mi thành hai đường, mơ hồ lộ ra hình dáng xương cánh bướm*.

*  Xương cánh bướm: là phần xương ở phía sau lưng tạo cảm giác lưng mở rộng ở phần vai và thu hẹp dần về phía thắt lưng. Xương cánh bướm thường thấy ở những người có thân hình mảnh khảnh.

Phần cổ hắn rất trắng, có lẽ là vì quanh năm không ra ngoài vận động, chỉ thỉnh thoảng chạy trong phòng tập luyện.   

“Tư Trạm?” Đồng Miểu tựa vào cửa, khẽ gọi tên hắn. 

Tư Trạm quay đầu, cười nhẹ: “Không có gì, anh đang rán trứng với dăm bông, nướng vài lát bánh mì thôi.” 

Nói dứt lời, hắn giơ chiếc muôi xào trong tay lên, bên trên vẫn còn lấm chấm ít váng dầu. 

Đồng Miểu nhướng mày, cô còn không biết Tư Trạm học nấu ăn từ bao giờ. 

Với hoàn cảnh gia đình của Tư Trạm, chắc từ nhỏ hắn đã không có khái niệm gì về việc tự lo chuyện ăn uống của mình. 

Nghĩ đến đây, cô không khỏi cảm thấy áy náy, hổ thẹn. 

Trong hai năm học hành ở nước ngoài, cô bỏ lỡ rất nhiều cơ hội ở chung với Tư Trạm. Cô không biết cuộc sống của hắn đã xảy ra những chuyện gì, không thể xuất hiện bên cạnh hắn, thậm chí cả lúc hắn làm bữa sáng cũng không thể cho hắn một cái ôm từ phía sau. 

Vì thế cô chậm rãi đi tới, đôi dép kéo lê trên sàn, loẹt quà loẹt quẹt. 

Cô thân mật ôm lấy eo của Tư Trạm, áp mặt vào lưng hắn, khẽ dụi. 

Áo sơ mi mang theo hơi ấm của hắn, còn có cả mùi hương bạc hà quen thuộc. 

Người Tư Trạm cứng đờ, cái muôi xào đang cầm trong tay cũng khựng lại. 

Xúc cảm mềm mại áp sát sau lưng khiến hắn khó mà ngó lơ, thậm chí đối phương dụi tới dụi lui chẳng chút ý thức nào khiến hắn bất giác nhớ lại chuyện ngày hôm đó. 

“Haiz, em đang thử anh đấy à.” Tư Trạm lật mặt miếng trứng gà trong chảo, miếng trứng đã hơi xém lửa. 

Đồng Miểu ngẩng đầu ngơ ngác nhìn, cánh tay vẫn ôm lấy eo hắn, căng thẳng hỏi: “Thử anh cái gì cơ?”

“Thử anh…. Chuyện nấu cơm cho em quan trọng hay là chuyện kiềm chế ham muốn bản thân quan trọng.”

Trứng gà cuối cùng cũng được múc ra bát, còn Đồng Miểu thì trốn thoát thành công. 

Sau khi chạy thoát mới nhận ra thực ra cô cũng chẳng ngượng ngùng đến thế, những chuyện nên làm đã làm hết rồi, thêm nữa ở nước ngoài bao nhiêu năm, đối với mấy chuyện kiểu này đã chẳng coi là chuyện lạ nữa. 

Đây giống như một phản xạ có điều kiện của cô trước Tư Trạm, một loại phản xạ có điều kiện hình thành từ những năm cấp ba. 

“Ăn cơm trước thôi.” Tư Trạm bưng đĩa xoay người lại, chớp mắt nhìn Đồng Miểu. 

Đồng Miểu còn đặc biệt quan sát miếng bánh được gắp, sau đó mới bưng ra. 

Bữa sáng Tư Trạm làm cực kì đơn giản, hồi cô ở nước ngoài đã ăn đủ loại bánh mì ăn kèm thịt xông khói và trứng, nhưng phần bánh này rõ ràng không giống vậy. 

Trên bàn ăn đặt tương ớt và tương cà, trong phòng bếp vẫn còn vương mùi thơm của trứng. Chiếc bàn ăn này từng một thời chỉ dùng để ngồi phụ đạo những môn tự nhiên, giờ không hiểu sao lại mang đậm hơi thở cuộc sống.

Đồng Miểu phết một lớp tương ớt lên miếng bánh, sau đó kẹp một lát trứng và thịt xông khói, đưa lên miệng cắn một miếng. 

Tư Trạm chăm chú nhìn cô. 

Bờ vai mảnh khảnh và cần cổ trắng mịn của cô lộ ra, áo hai dây nhỏ hơi chùng xuống, loáng thoáng có thể thấy được đường cong hơi gồ lên, trên cổ cô vẫn còn đeo chiếc nhẫn, dây chuyền buông xuống phần hõm cổ giữa hai bên xương quai xanh, mang một cảm giác vô cùng thân thuộc. 

Ánh mắt Tư Trạm bỗng lẫn thêm một vài suy nghĩ mờ ám.

Đối với người con gái mình thích, bất kể ở thời gian hay địa điểm nào thì người đàn ông cũng có thể nảy sinh những suy nghĩ đen tối. 

Đồng Miểu chẳng hề phát giác ra, vừa ăn vừa tiện miệng hỏi hắn: “Sao hôm nay anh ăn mặc nghiêm túc thế?”

Tư Trạm cúi đầu nhìn xuống cổ áo hơi mở của cô: “Lát nữa bọn mình về trường một chuyến thăm thầy cô.” 

Đồng Miểu ngẩn người một lát, trong mắt lấp lánh một sự vui mừng khác thường. 

Thật ra cô luôn có suy nghĩ này, nhưng vì hết chuyện này tới chuyện khác dây dưa thành ra tốt nghiệp bốn năm rồi, cô vẫn chưa quay về một chuyến.  

Cũng chẳng biết chủ nhiệm lớp gần đây như nào, có còn nhớ bọn cô không. 

“Được, vậy để em thay quần áo nghiêm túc chút.” Dứt lời, cô bỏ miếng bánh mì xuống, nóng lòng muốn quay lại phòng tìm quần áo. 

Tư Trạm kéo tay cô lại: “Đừng thay vội, để anh ngắm nhiều một chút.”

Yêu cầu thẳng thắn và tự nhiên thế này khiến Đồng Miểu chẳng thể cự tuyệt. 

Cô không kìm được mà khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn lướt lên trên trần nhà rồi đặt mông ngồi lại ghế. 

Tư Trạm nhã nhặn cắt miếng thịt xông khói, vừa chăm chú nhìn Đồng Miểu, vừa chậm rãi đưa miếng thịt vào miệng, từ từ nhai. 

Ánh mắt hắn sâu hút như thể không phải đang ăn miếng thịt mà giống như đang tách nhỏ Đồng Miểu nuốt vào bụng.

Một bữa sáng ái muội khó hiểu, kết thúc dưới sự kiên trì muốn rửa bát của Đồng Miểu. 

Cô rửa bát đũa sạch sẽ, đặt vào trong tủ bát. 

Mở tủ lạnh ra, bên trong trống trơn chẳng có gì, hình như Tư Trạm chỉ mua thức ăn cho bữa sáng. 

Hắn thật có lòng. Hôm qua về muộn như thế mà sáng nay vẫn có thể dậy sớm làm bữa sáng. 

Đồng Miểu khẽ ngáp một cái, chạy vào phòng thay quần áo. 

Tư Trạm ngồi xem ti vi trong lúc đợi cô. Sau khi tắm rửa vệ sinh xong xuôi, hai người xách một ít đặc sản mang về từ Bắc Kinh, đặt trong xe, lái xe thẳng tới trường học. 

Bác bảo vệ ở cổng trường chẳng biết đã thay bao nhiêu lượt, so với người trước kia thì hiền hơn nhiều, vừa nghe hai người nói muốn về thăm cô giáo, lập tức cười khì khì cho họ vào. 

Đồng Miểu duỗi ngón tay cố thử tính toán, chủ nhiệm lớp bây giờ hẳn là đang dạy lớp mười một. 

Các tòa nhà dạy học của Thịnh Hoa không thay đổi, nhưng biển lớp treo trước kia thì mỗi năm thay đổi một lần. Họ leo tới tầng ba thì mới nhìn thấy biển báo của lớp mười một. 

Tư Trạm xách theo đồ nặng, lưng đã rịn mồ hôi, Đồng Miểu để hắn đứng chờ, còn mình thì đi tìm học sinh, hỏi văn phòng mới của chủ nhiệm lớp. 

Cô bé đó chớp đôi mắt to tròn, dùng ánh mắt kì lạ để đánh giá Đồng Miểu, trên gương mặt trái xoan còn có lúm đồng tiền rất sâu. 

“Dạ ở tổ ngữ văn tầng bốn ạ, đi hành lang bên kia, đấy chính là phòng chủ nhiệm lớp bọn em.” Cô bé khoa chân múa tay chỉ vị trí. 

Đồng Miểu nhìn cô bé, nhớ lại bản thân hồi đó. Tuổi này tuyệt biết bao, suy nghĩ đơn giản, cuộc sống chỉ có việc học hành. 

“Chị cảm ơn nhé.” 

Cô vẫy tay, vòng lục lạc trên cổ tay rung lên, đinh đang đinh đang. 

Ánh mắt cô bé đuổi theo hình bóng Đồng Miểu và Tư Trạm đang lên lầu, vẫn cảm thấy thật mới lạ, bởi vì trong trường hiếm khi có hai người vừa trẻ tuổi vừa đẹp tới như này. 

Cái gọi là nỗi niềm bổi hổi khi hồi hương có lẽ chính là cảm giác Đồng Miểu đang cảm nhận lúc này. 

Cô đứng ở cửa văn phòng, ngập ngừng nửa ngày không vực nổi dũng khí gõ cửa. 

Không biết câu đầu tiên nên nói gì, không biết chủ nhiệm lớp sẽ phản ứng như nào, không biết cô và Tư Trạm trong lớp lớp học sinh hùng hậu của chủ nhiệm lớp có được coi là có đôi nét đặc biệt không. 

Tư Trạm so với cô thì dứt khoát nhanh gọn hơn nhiều, đặt quà tặng xuống đất, giơ tay lên gõ cửa luôn. 

Hắn chẳng có gì phải cân nhắc cả. Bởi vì nhóm lãnh đạo và giáo viên trường Thịnh Hoa mấy năm nay, năm nào cũng nhận được biết bao nhiêu tiền tài trợ, sợ là khó mà quên được công lao nhà Tư.  

Chủ nhiệm lớp đang chấm bài tập bên trong, vừa nhìn ra cửa liền sững sờ. 

“Em chào cô.” Đồng Miểu cẩn trọng gật nhẹ đầu, Tư Trạm xách túi lớn túi nhỏ bước vào. 

Chủ nhiệm lớp từ bối rối dần chuyển thành kinh ngạc, vui mừng, môi cô hơi run nhẹ, không kìm được phải đẩy kính lên nhìn: “Trời ạ, cô suýt chút nữa không nhận ra hai đứa rồi.” 

Gương mặt cô giáo ngập tràn ý cười, thậm chí còn hơi lúng túng siết lòng bàn tay lại, đuôi mắt loáng thoáng những nếp nhăn mờ mờ, lắng đọng lại dấu ấn của năm tháng. 

“Cô ơi, đáng ra nên sớm đến thăm cô, cảm ơn sự chỉ bảo của cô năm đó.” Tư Trạm đặt quà tặng lên bàn, một tay giữ vai Đồng Miểu, kéo cô vào vòng tay mình. 

Ánh mắt chủ nhiệm lớp di chuyển giữa hai người, mỉm cười hiền hòa: “Hai đứa bây giờ….ở bên nhau rồi hả? ”

Thật ra năm đó cô cũng loáng thoáng suy đoán, dù sao sớm tối cùng nhau, ai với ai có cái gì, chủ nhiệm lớp là người rõ nhất. Nhưng mà hai người lúc đó cũng không ồn ào ra chuyện lại chẳng ảnh hưởng đến thành tích vì thế chủ nhiệm lớp cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. 

Đồng Miểu gật đầu: “Vâng ạ. Thật ra….. bọn em ở bên nhau từ sớm rồi.” Cô nói xong, còn le lưỡi làm mặt xấu. 

Yêu sớm nói thế nào cũng là chuyện vi phạm nội quy trường học, giờ nhắc lại cô vẫn thấy hơi xấu hổ. 

“Được mà, được mà, Đồng Miểu giờ trông rất đẹp, Tư Trạm cũng chín chắn rồi, cô mừng còn không kịp. Em năm đó khiến không ít người đau đầu đấy.” 

Chủ nhiệm lớp bật cười, bấy giờ nhận ra hai người vẫn đang đứng, vội vàng tìm ghế ra hiệu cho hai người ngồi. 

Đồng Miểu cố sức kéo cái ghế mới nhận ra trên chiếc ghế dựa đối diện có một đứa trẻ đang ngủ, trắng trắng hồng hồng, trên miệng còn đang chảy nước miếng, làn da mềm mịn như trứng gà bóc 

Cô lập tức hạ giọng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Cô… đây là?”

Chủ nhiệm lớp hiền từ nhìn về phía đứa trẻ: “Hai tuổi rồi, cả ngày chỉ biết ngủ.” 

Trời đất, đúng là bất ngờ. 

Điều tiếc nuối lớn nhất của bọn họ chính là chủ nhiệm lớp mất đi một đứa con. 

Nhưng giờ đây biết vết thương lòng của chủ nhiệm lớp đã được bù đắp lại. Trong cuộc sống cô ấy lại có thêm một sinh mệnh bé nhỏ khác, chẳng còn gì an ủi lòng người hơn thế này nữa cả. 

“Thế cô sinh em bé xong lại làm giáo viên chủ nhiệm tiếp sao?” Đồng Miểu nhớ lại lời của cô bé học sinh liền hỏi. 

“Em bé dứt sữa cô là nhận lớp, chẳng còn cách nào khác, trường học không tha.” Chủ nhiệm lớp xua tay, “Hai đứa dạo này sao rồi, đại học chắc cũng bận bịu nhỉ?”

“Tư Trạm mở một công ty nhỏ ở Bắc Kinh cùng mấy người bạn học lập trình, em vừa quay lại từ nước ngoài, khai giảng xong định học nghiên cứu chuyên sâu nữa. Mong là sau này về nước có thể công tác ở Hiệp Hòa.” Đồng Miểu ngoan ngoãn đáp lời.

Chuyện mở công ty, chủ nhiệm lớp không hiểu lắm nhưng Hiệp Hòa thì cô ấy từng nghe qua, hài lòng bảo với Đồng Miểu: “Hiệp Hòa cũng tốt, bệnh viện tốt nhất đấy.” 

Tư Trạm quay đầu, nhìn thật sâu vào Đồng Miểu.
Bình Luận (0)
Comment