Mối Tình Đầu Của Anh

Chương 92

Hôm nay là Lễ thất tịch*.

*Ở một số nước phương Đông, người dân cũng có ngày lễ Tình Nhân riêng của mình, đó là ngày Thất Tịch.

Cô ôm chặt chiếc hộp nhìn lên lầu, cửa phòng Tư Trạm đã đóng chặt, hiển nhiên là sau khi tặng quà xong là về ngay phòng nghỉ ngơi. 

Trong lòng cô chợt cảm thấy sợ hãi. 

Khi cô nói những điều đó với Tư Trạm ngày hôm qua, cô hoàn toàn không biết rằng ngày lễ đặc biệt này đang đến gần. 

Chuyện vừa rồi quá đau đớn với Tư Trạm cũng quá buồn tủi với chính bản thân cô. 

Cô cúi đầu dựa lưng vào vách tường, ngón tay xoa nhẹ chiếc hộp đựng nhẫn. 

Hộp màu xanh nhạt cực đẹp, chiếc nhẫn bên trong vô cùng tinh tế. 

Cô hoàn toàn không biết hắn đã chuẩn bị xong từ lúc nào, cũng không biết hắn đã mong chờ ngày này bao lâu rồi. 

Nhưng hắn vẫn không nói gì, thậm chí còn không dùng cuộc tình này để ép buộc cô. 

Chỉ khi băng tuyết bắt đầu tan, hắn mới tạo bất ngờ cho cô.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Rõ ràng là tấm thiệp vừa mới được viết, mực còn chưa khô hẳn, chính hắn là người viết tấm thiệp này. 

Chữ bạn gái vừa xa lạ vừa thân thiết, nó chứa đựng một sức mạnh không thể hình dung được. 

May mắn thay, sự chân thành của Tư Trạm dành cho cô, giúp cô có thêm động lực sẽ không bao giờ tránh né nữa. 

Cô đeo chiếc nhẫn lên và nắm tấm thiệp trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn trần nhà mỉm cười.

Ánh ban mai càng lúc càng rõ, rọi vào giấy dán tường trơn nhẵn phản chiếu lên trên đầu cô một màu vàng nhạt, cô mỉm cười, đôi mắt chợt như mờ đi.

Trên lầu có tiếng động nhẹ, Đồng Miểu mới giật mình tỉnh táo lại, vội vàng ôm lấy chiếc nhẫn cùng tấm thiệp, cố gắng không phát ra tiếng động chạy về phòng. 

Khi trở về phòng, cô không buồn ngủ chút nào vì phải mất quá nhiều thời gian để tiêu hóa những gì đã xảy ra ngày hôm nay. 

Cô ngồi trên ghế, len lén nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa. 

Mẹ cô và chú Tư có lẽ đã thức dậy, nhưng Đồng Miểu lại không dám bước ra ngoài chào hỏi. 

Trải qua những chuyện của ngày hôm qua, cô cảm thấy hơi ngại ngùng. 

Hôm nay Đồng Mỹ Quân và Tư Khải Sơn dậy sớm hơn thường lệ, có lẽ họ lo lắng đối diện nhau sẽ trở nên lúng túng nên chỉ chuẩn bị đơn giản là vội vã đi làm.

Chỉ còn lại hai người Tư Trạm và Đồng Miểu ở trong ngôi nhà lớn này. 

Đồng Miểu ôm đầu gối, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trước mặt, cô dùng ngón tay xoa nhẹ một chút.

Thoạt nhìn nó rất có giá trị, cô đeo chiếc nhẫn này trông có vẻ không hợp lắm. 

Suy nghĩ một lúc, cô lấy hộp trang sức nhỏ ra khỏi ngăn kéo, những món đồ nhỏ bên trong đều là những thứ cô tích lũy từ nhỏ. 

Cô là một người hay hoài niệm, cho dù bây giờ không còn thích nữa cũng vẫn không muốn vứt bỏ, thỉnh thoảng ngắm lại vẫn có thể nhớ được bản thân của quá khứ. 

Bên trong có một chiếc vòng cổ nhỏ làm bằng hạt đào, được mua từ một cửa hàng lưu niệm, khi cô còn nhỏ bố mẹ cô dẫn cô tới chơi ở phương Bắc mua về làm đồ kỷ niệm. 

Hạt đào tuy hơi cũ cũng không được đẹp như trước nhưng may mắn là sợi dây tơ hồng bên trong vẫn còn nguyên vẹn không hư hại gì.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Kể từ khi Đổng Thành rời đi, cô chưa bao giờ mặc hay dùng bất cứ thứ gì liên quan đến ông ấy nữa.

Nếu không làm vậy, cô sẽ không thể kìm được mà suy nghĩ về những kỷ niệm trước đây của mình, điều này sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn thôi. 

Cô lục lọi một hồi, nhưng cô không tìm thấy bất cứ cái gì phù hợp hơn sợi dây này.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa từng đường nét của hạt đào, Đồng Miểu nhắm mắt lại thở ra một hơi rồi tháo chốt mở của sợi tơ hồng. 

Từng quả đào nhỏ rơi vào trong ngăn kéo, chúng nó và sợi dây tơ hồng gắn bó nhiều năm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải tách ra. 

Đồng Miểu đeo chiếc nhẫn vào sợi dây đỏ, sau khi buộc xong thì đeo nó lên cổ. 

May mắn thay, cổ của cô không quá lớn, chiếc vòng nằm ngay giữa xương quai xanh của cô, mặc áo rộng cổ một chút là có thể thấy được. 

Những hạt đào trong ngăn tủ rải rác lăn xuống khắp nơi, Đồng Miểu cũng không sắp lại, cô dùng tay trái đóng ngăn kéo lại. 

Tốt rồi, cô thấy mình đã có đầy đủ dũng khí để nói lời chia tay với quá khứ. 

Sợi dây đỏ này gắn liền với ký ức xưa, nhưng cô không hề cảm thấy khó chịu, bởi vì giá trị của chiếc nhẫn quá nặng, nặng đến nỗi khiến cô không còn quan tâm đến quá khứ đau thương kia. 

Thời tiết hôm nay rất đẹp, mây trên bầu trời giống như một chiếc bánh quế mềm mềm, ngọt ngào bao phủ cả thế giới. 

Tư Trạm ngủ rất sâu, mãi đến chiều mới mơ màng tỉnh dậy. 

Sau khi tắm rửa sạch sẽ trong phòng, những mệt mỏi còn sót lại vào buổi sáng cũng dần tan biến, đôi mắt hắn sáng ngời tràn đầy năng lượng. 

Nhưng không còn hoàn hảo nữa, vết bầm tím bên khóe môi vẫn còn chưa tan.

Hắn lấy tay sờ nhẹ lên vết thương, trong lòng bất giác nhớ lại nụ hôn mà Đồng Miểu chủ động trao cho hắn.

Không dễ dàng gì mới có thể khiến cô có thể buông bỏ tính cách nhút nhát của mình và tiến gần về phía hắn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tư Trạm soi gương sửa soạn lại quần áo, rồi đẩy cửa bước ra ngoài. 

Đồng Miểu nằm ở phòng khách xem TV, trên tay cầm một miếng bánh mì, vừa ăn vừa xem. 

Tư Trạm cau mày: “Trưa nay em không ăn cơm à?”  

Đồng Miểu ngẩng đầu lên, cô đặt chiếc bánh mì trong tay xuống, vui vẻ trả lời: “Anh dậy rồi à?” 

Tư Trạm gật đầu, hắn bước xuống lầu, cầm chiếc bánh mì lên nhìn rồi nói, “Em đang ăn cái này đấy à?” 

Bánh mì bình thường thế này vừa nhìn là biết mua ở ngoài cửa hàng tiện lợi. 

“Bánh này… cũng khá ngon.” Đồng Miểu liếm môi, trên đó có chút vị ngọt của bánh mì. 

Tư Trạm duỗi ngón tay ra, lau đi những mảnh vụn vô tình dính trên môi cô: “Đi theo anh ra ngoài.” 

Đồng Miểu bị hắn làm thế thì xấu hổ, vội vàng cúi đầu lau sạch khóe miệng. 

Đồng Miểu hỏi: “Đi ra ngoài… ra ngoài để làm gì vậy?” 

Tư Trạm dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cổ của cô, tự nhiên nói: “Đi chơi lễ.”

Đương nhiên hắn có thấy chiếc nhẫn buộc quanh cổ nhỏ của cô, nhỏ nhắn xinh xắn, sáng lấp lánh khiến cho làn da của cô càng thêm trắng nõn nà. 

Sự nâng niu này khiến lòng hắn mềm nhũn, loại cảm giác này khiến hắn nhớ mãi không quên, đọng lại thành hồi ức tốt đẹp trong lòng.

Đồng Miểu không để ý tới ánh mắt của hắn, trái tim cô bất giác lâng lâng như quả bóng.

Đúng vậy, hôm nay là ngày lễ tình nhân. 

Bây giờ sẽ dùng một thân phận mới trải qua ngày lễ tình nhân cùng hắn. 

“Vậy thì… em đi thay quần áo trước.” 

Cô dường như phóng như bay về phòng lục tung tủ quần áo của mình.

Giờ khắc này, cô không thể không ghen tị với Khương Dao biết trang điểm và phối đồ, có thể xuất hiện trước mặt người yêu mình một cách xinh đẹp nhất. 

Thời gian không có nhiều, cô đã thử tất cả quần áo trong tủ nhưng nhìn như thế nào cô cũng cảm thấy không vừa ý.

Ngay khi cô vừa nhảy một chân ra khỏi bộ đồ liền người, Tư Trạm ở bên ngoài gõ cửa một cái.

“Xem ra đợi bạn gái chọn quần áo là rào cản mà đàn ông không thể vượt qua. Em có thể ra ngoài cho anh xem thử được không?”

Mặt Đồng Miểu đỏ bừng. 

Suy tính nhỏ của cô quả thực không thể che giấu được trước mặt Tư Trạm.

Bây giờ, cô đương nhiên không thể thay từng bộ quần áo để Tư Trạm ngắm. Vì vậy, tay chân cô luống cuống, vội vàng khoác chiếc váy trắng, vén mái tóc dài ra khỏi váy rồi vội vã mở cửa bước ra.

“Em thay xong rồi.” 

Chiếc váy là Đồng Mỹ Quân tặng cho cô sau khi tốt nghiệp, cô còn chưa từng mặc qua.

So với chiếc váy hoa trước đó, chiếc váy này trông trưởng thành hơn rất nhiều, có lẽ là vì cô đang học đại học, không còn ngây thơ non nớt nữa nên chiếc váy này khá là phù hợp với cô. 

Cổ váy thực sự không tính là quá cao, có thể lộ xương quai xanh và một chút khoảng trước ngực, chiếc nhẫn tiếp xúc với làn da của cô, quả nhiên là một sự phù hợp đặc biệt. 

Trên cổ tay mảnh khảnh của cô là chiếc vòng tay Tư Trạm tặng, những chiếc chuông nhỏ leng keng, làn da trắng nõn như vừa mới được ngâm ra khỏi sữa. 

Tư Trạm đánh giá cô một phen, hắn hít sâu một hơi: “Em chờ anh một chút.” 

Dứt lời, hắn để Đồng Miểu ở lại, quay trở về phòng. 

Đồng Miểu đứng ở cửa khó hiểu nhìn hắn. 

Một lúc sau, Tư Trạm từ trên lầu đi xuống. 

Hắn đã thay chiếc áo tay ngắn màu đen bằng một chiếc áo sơ mi dài tay sang trọng phối thêm một chiếc quần jean bó sát đôi chân thon dài, trên sống mũi dài còn đeo thêm một chiếc kính râm.

Đồng Miểu chớp mắt, khuôn mặt khẽ tủm tỉm cười. 

Thế là hắn về phòng thay đồ lại một lần nữa sao?

“Đi thôi.” Tư Trạm chỉnh lại kính râm đến khi che hơn nửa khuôn mặt, hắn hít một hơi, ôm phía sau Đồng Miểu dẫn cô ra khỏi cửa. 

Sau khi ra khỏi nhà, Đồng Miểu khẽ hỏi: “Trời nóng thế này, anh định mặc áo dài tay thật à?” 

Tư Trạm khựng lại, nhẹ giọng đáp: “Anh không nóng.” 

À. 

Hắn nói không nóng thì không nóng vậy.

Cả hai đến khu Hương Hà, đây dù sao cũng là trung tâm thương mại của toàn bộ thành phố, muốn cái gì đều có thể tìm được ở nơi này.

Ngay khi bước chân vào phố đi bộ, dường như có thể cảm nhận ngay được sự nhiệt tình của các cửa hàng. 

Khẩu hiệu của Lễ hội Thất tịch đã được treo từ lâu, với nhiều thông điệp lãng mạn và áp phích giảm giá. 

Cũng may hôm nay là ngày làm việc, buổi trưa không có nhiều người, nhưng có thể tưởng tượng buổi tối sẽ náo nhiệt như thế nào. 

Đồng Miểu trước nay chưa từng nghĩ ngày lễ này lại có ý nghĩa quan trọng đối với cô như vậy, cho nên cô còn không biết ngày 17 tháng 8 là ngày lễ tình nhân. 

Tư Trạm đã chuẩn bị xong hết thảy mọi thứ từ lâu, nhưng còn cô, ngay cả một món quà nhỏ cũng không chuẩn bị, ngẫm thử cũng cảm thấy hơi xấu hổ. 

“Chúng ta đi ăn cơm trước đi, anh thấy đói bụng rồi.” Tư Trạm siết chặt tay cô, bước đi nhẹ nhàng, khiến cô có cảm giác như vừa nằm mơ vừa là hiện thực.

Họ đã làm những chuyện thân mật hơn, nhưng ngẫm lại thì chưa từng dắt tay nhau đi dạo trong đám đông.

“Vâng, ăn cái gì bây giờ?” Đồng Miểu gật đầu, nhẹ nhàng nắm chặt tay của Tư Trạm.

“Chàng trai, mua một bó hoa tặng bạn gái đi, ngày lễ tình nhân phải có hoa hồng.” 

Vừa đi chưa được bao lâu thì bị một bà lão bán hoa ven đường chặn lại.

Ngày này, có rất nhiều nhà buôn bán hoa, hơn nữa còn cố tình lên giá để kiếm tiền từ các cặp đôi. 

Đồng Miểu vội vàng xua tay: “Không, không, không…” 

“Được đấy.” Tư Trạm lấy trong ví ra hai trăm tệ, đưa cho người ta. 

Đồng Miểu kinh ngạc nhìn lại hắn: “Anh …” 

Hai trăm tệ nhưng hắn chỉ mua được mười một bông hồng. 

Bà lão vui sướng đi chỗ khác, Đồng Miểu thất thần ôm bó hoa tươi vẫn còn nhỏ nước không biết phải làm sao.  

“Em còn nhớ lần trước không?” Tư Trạm đột nhiên chuyển đề tài, vòng tay qua vai cô rồi ôm cô vào lòng. 

Lần trước nào nhỉ?

Chỉ nhớ lần xuống tàu điện ngầm, họ cũng quấn lấy nhau, mọi người còn nhận họ là người yêu của nhau. 

Nhưng lúc đó họ thực sự vô tội và không liên quan gì đến nhau. 

Để tránh bị nghi ngờ, cô còn gọi Tư Trạm là anh trai. 

“Lần trước anh định mua cho em, nhưng anh đoán là em chắc chắn sẽ không nhận.” Tư Trạm cười khẽ.

Hắn vươn tay sờ nhẹ cánh hoa hồng, “Lần này định hoàn thành điều ước của anh, nhưng mà bà lão này lòng dạ tham lam quá.”

Đồng Miểu chán chường nhìn Tư Trạm, cầm bó hoa đưa tới trước mũi hít thử một hơi.

Bông hoa tươi tỏa hương thơm nồng đậm, những cánh hoa hé mở có màu đỏ tươi, trên cánh hoa tươi diễm lệ còn đọng lại vài giọt nước chưa bay hơi. 

“Này, quán này lần trước Khương Dao có giới thiệu đấy. Chúng ta …”

“Đi ăn Pizza Hut.”

Đồng Miểu chưa kịp nói xong đã bị Tư Trạm cắt ngang, cô nhướn mày bối rối nhìn chằm chằm hỏi: 

“Anh thích ăn Pizza lúc nào vậy? ”

Cô vừa nghiêng đầu thì trông thấy tấm bảng đen nhỏ treo ở cửa Pizza Hut. 

[Sự kiện đặc biệt trong ngày lễ tình nhân, miễn phí cho các cặp đôi hôn nhau trong mười giây!]

“…”

Đồng Miểu xoay người rời đi, nhưng lại bị Tư Trạm kéo lại. 

“Đi ăn Pizza Hut thôi!” Tư Trạm kiên định nói.

“Em sẽ không hôn anh ở nơi công cộng đây!” Đồng Miểu mặt đỏ đến mang tai, khẽ cắn môi dưới.

Tư Trạm vô tội nhún vai: “Tiền của anh tiêu hết rồi, không có tiền thì không thể đi ăn đâu.” 

Đồng Miểu vừa tức vừa buồn cười, hắn không muốn tìm một cái cớ gì hay ho nữa à, bây giờ thanh toán qua điện thoại phổ biến như vậy còn cần tiền mặt sao? 

Nhưng cô không lay chuyển được quyết tâm trong lòng của Tư Trạm nên bị hắn kéo vào nhà hàng. 

Vừa bước vào đã thấy mấy cặp đang ôm hôn nhau, xung quanh ồn ào ầm ĩ như không có ai mà triền miên. 

Sau nụ hôn, họ có thể nhận được vé ăn miễn phí từ người phục vụ.

Đồng Miểu cảm thấy cả người nóng đến mức sắp nổ tung, vừa nhìn đã vội vàng rụt cổ trở lại: “Không, không được đâu.” 

Ngoài cửa có người phục vụ đứng sẵn để tăng thêm bầu không khí thấy Đồng Miểu sắp chạy, cô ta lập tức vỗ tay cổ vũ:“Mọi người lại đây cổ vũ hai người này đê!” 

Vài ánh mắt xem trò vui nhìn thử, Đồng Miểu hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Cô tức giận nhéo tay Tư Trạm một cái, xấu hổ quát: “Tư Trạm!” 

Nhìn thấy cô thật sự bị đả kích đến mức nóng người, Tư Trạm không đành lòng trêu chọc cô thêm nữa, hai người chạy khỏi Pizza Hut trong tiếng cười thất vọng của cả một nhóm người. 

Ngay khi Đồng Miểu vừa ra khỏi, hắn dùng tay làm quạt rồi quạt cho cô.

Làn da mỏng manh của cô khi xấu hổ sẽ đỏ từ tai cho đến cổ, trông vô cùng rõ ràng.

“Rồi rồi rồi, nghe lời em, đi ăn nhà hàng kia.” Tư Trạm nín cười, thừa dịp cô chưa kịp tính sổ, thì hắn đã đưa cô đến một nhà hàng tây không có mấy cái sự kiện kiểu như vậy.

Trong bữa ăn, Đồng Miểu gọi điện thoại cho mẹ, khéo léo lấy cớ nói cô và Tư Trạm đang ăn ở ngoài, có thể về muộn. 

Đồng Mỹ Quân đương nhiên biết Tư Khải Sơn cũng có chuẩn bị vào ngày này. 

Vì vậy, hai cặp đôi ở những nơi khác nhau trải qua cùng một ngày lễ. 

Sau khi ăn xong, họ đi thơ thẩn trong khu mua sắm. 

Ở đây rất đông người, trung tâm mua sắm đã thông báo rằng sẽ kéo dài giờ làm việc xuống 0h ngày hôm nay để thỏa mãn nhu cầu mua sắm của mọi người. 

Bên cạnh quán cà phê ở tầng 1 có một tiệm bán đàn piano, có thể xem là tiệm ít khách nhất, trong tiệm có đặt các loại nhạc cụ cổ điển và phương Tây, ông chủ ngồi chơi điện thoại sau quầy, vẻ mặt đầy mệt mỏi. 

Đồng Miểu bị đám đông chen lấn đến không thở nổi, đành phải dẫn theo Tư Trạm trốn trong cửa hàng piano. 

Thấy có người đi vào, ông chủ vội ngẩng đầu hỏi: “Hai vị có muốn mua đàn không?” 

Đồng Miểu do dự: “Chúng cháu xem thử ạ.” 

Thật vất vả mới có khách ghé thăm, ông chủ đương nhiên rất nhiệt tình: “Hai vị mời qua đây, đàn piano của chúng tôi hôm nay giảm giả rất mạnh tay đấy.”

Đồng Miểu vội xua tay: “Cháu không biết chơi đàn piano đâu, chỉ biết một chút về đàn tranh thôi.”

“Đàn tranh à, cũng có đàn tranh đấy, cháu gái có thể thử xem sao. Không mua cũng không sao cả.”

Đồng Miểu do dự nhưng vẫn tiếp tục đi theo: “Cảm ơn ông chủ, cho cháu chơi thử một bài ạ.”

Trong tiệm đàn có hai cây đàn dành cho khách chơi thử là đàn piano và đàn tranh. Quán có ít khách nên sẽ có nhân viên biểu diễn để thu hút khách hàng, nhưng hiển nhiên lúc này nhân viên đã được tan làm. 

Cô bước tới, chạm vào dây đàn, người hơi giật mình bởi vì đã lâu không chạm vào. 

Tư Trạm đứng cách đó không xa, hơi ngạc nhiên nhìn Đồng Miểu. 

Hắn thực sự không biết cô đã học được bao nhiêu thứ, bao nhiêu thứ còn chưa thể hiện ra. 

Cô ngồi trên ghế, thử ngẫu nhiên vài âm luật, hơi cúi đầu xuống mái tóc dài buông xõa trước ngực, toát lên một vẻ đẹp cổ điển.

May rằng trí nhớ của cô rất tốt, nhạc phổ vẫn còn trong đầu cô, vẫn chưa quên nó. 

Cô cong ngón tay của mình, không có móng tay chuyên dụng dành cho việc đánh đàn nên có cảm giác hơi đau nhói từ các đầu ngón tay bị siết chặt bởi dây đàn. 

Nhưng cô không quan tâm, mà ngược lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Tư Trạm.

Đôi mắt cô dịu dàng rũ xuống, tựa như phù dung trong sương sớm sớm nở tối lại tàn vô cùng xinh đẹp, khiến trái tim Tư Trạm đập nhanh mấy nhịp.

Cô chơi hoàn chỉnh một đoạn “Phượng hoàng tìm bạn”, hầu như không có một lỗi nào, khi tiếng đàn dừng lại, đầu ngón tay đã hoàn toàn đỏ lên. 

Thực ra Tư Trạm không hiểu gì về đàn tranh, thế nhưng hắn cũng không hiểu rõ là mình đang thưởng thức âm nhạc hay đang ngắm nhìn Đồng Miểu.

Hắn gần như không muốn chớp mắt chỉ sợ bỏ lỡ dáng vẻ lúc này của cô.

Đồng Miểu đàn xong một khúc, cô có vẻ rất hài lòng vì mình không có lỗi gì, khẽ hít một hơi, ngẩng mặt lên, mỉm cười ngọt ngào. 

“Tư Trạm, thất tịch vui vẻ nhé.”
Bình Luận (0)
Comment