Mối Tình Đầu Của Anh

Chương 97

Kể từ lần đó, Lâu Ninh hiển nhiên không quá thân thiết với Đồng Miểu, gặp mặt chỉ lúng túng giơ tay chào rồi tìm lí do chạy đi. 

Lâu Ninh chắc đã biết, ngày nói với Đổng Thành, cũng chính là ngày Lâu Ninh và Đồng Miểu nảy sinh khoảng cách.

Nhưng Lâu Ninh không hối hận. 

Một người mới quen mười mấy ngày, một lá thư tiến cử, Lâu Ninh tự biết phân biệt nặng nhẹ.

Đồng Miểu hơi tiếc.

Mặc dù Lâu Ninh xem Đồng Miểu là công cụ, nhưng Đồng Miểu luôn cảm thấy, ít nhất thì đối với Y học, Lâu Ninh rất nghiêm túc đạt được thành tích.

Đồng Miểu vô cùng khâm phục trình độ của Lâu Ninh, nhưng hai người vừa quen biết, lại vội vã bất hoà. 

Đồng Miểu cũng thu hoach không ít trong đợt huấn luyện Đông Y vừa rồi.

Ít nhất thì đã học được bắt mạch và khám lưỡi.

Cô xem thử mạch đập của người bạn cùng phòng còn mạnh miệng kết luận, nào là cảm lạnh, rối loạn tiêu hóa, nên uống nhiều nước nóng thay vì nước đá.

Những người bạn cùng phòng cười toe toét, nhưng không nghe theo lời của Đồng Miểu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Từ bỏ kem lạnh đâu có dễ, còn trẻ mà cần gì phải làm khó chính mình.

Ngay cả bản thân Đồng Miểu cũng không làm được.

Đồng Miểu sờ mạch đập của các cô gái, không ai là không bị cảm lạnh, không ít thì nhiều, người thì làm việc hoặc nghỉ ngơi không đều đặn, người thì không ăn uống điều độ.

Mọi người lúc đầu cảm thấy lạ lẫm, nhưng càng nghe càng không thấy hiệu quả nên ai cũng không còn hứng thú.

Nếu như ngã bệnh thì có các bệnh viện và các bác sĩ rồi mà.

Những ngày cuối kỳ nghỉ, Đồng Miểu trở về nhà, Tư Trạm thì bận bịu chuyện học. Vào hôm chia tay, Trần Đông nước mắt lưng tròng, còn Tư Trạm lại tuyệt tình đi làm tăng ca.

Từ khi lên Đại học, Khương Dao không biết gặp chuyện gì, tập trung tinh thần để được thành công.

Kỳ thật cô muốn nổi tiếng, đương nhiên người nhà cũng ủng hộ Khương Dao, còn tìm thêm một nhóm người có khả năng diễn xuất để kết hợp cùng cô.

Nhưng cô không đồng ý, muốn bản thân nỗ lực, tự tìm gặp những diễn viên sẽ đóng chung ngày mai.

Có lần Đồng Miểu đi ngang qua Starlight World, nhìn thấy Khương Dao làm người mẫu xe hơi tại quảng trường, cô bị dọa đến rơi mất bịch snack gà.

Khương Dao vô cùng lạc quan, tràn trề nhiệt huyết, xem những tiết mục nóng bỏng vẫn háo hức mong được tham gia.

Bạn bè xung quanh không ai biết đến lý lịch của Khương Dao đều nói cô nông nổi chỉ muốn kiếm tiền.

Nhưng Đồng Miểu lại hiểu rõ, Khương Dao không hề quan tâm đến tiền, cái Khương Dao muốn là công thành danh toại.

Không biết thành công đến đâu, nhưng chắc là có liên quan đến thầy Quý.

Sau khi trở về thành phố Lan, Đồng Miểu khó khăn lắm mới hẹn được Khương Dao

Khương Dao không nghĩ mình nổi tiếng nên thoải mái ra ngoài ăn cơm, nhưng không ít người trên đường đã quay lại nhìn Khương Dao.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đồng Miểu vừa chống cằm vừa hút thạch, nhìn sang Khương Dao hỏi: “Sau này cậu có dự tính gì?”

Khương Dao dựa trên ghế, tháo kính râm xuống thản nhiên nói: “Trước tiên làm ảnh hậu chơi chơi đã.”

Đồng Miểu bị sặc đến đỏ cả mặt: “Khụ Khụ.”

Mặc dù, cô không đứng trong vòng luẩn quẩn này. Nhưng, trở thành ảnh hậu có lẽ không dễ dàng như vậy?

Khương Dao bĩu môi, đưa cho Đồng Miểu tờ giấy: “Tớ chỉ đùa thôi, cậu đâu cần sợ đến thế.”

Đồng Miểu nhận tờ giấy lau, chớp chớp mắt: “Tớ cảm thấy thầy Quý thích cậu là do chính con người cậu, không liên quan đến việc nổi tiếng đâu.”

Khương Dao gõ bàn, nghiêng người thở dài: “Tớ biết chứ, nhưng những người làm nghiên cứu khoa học ai nấy đều học thức, ít nhiều gì trong lòng họ cũng xem thường những người ngành giải trí.”

“Nhưng thầy Quý đâu phải loại người đó, thầy không chấp nhận cậu là do cậu từng là học sinh của thầy.”

“Tớ chỉ không muốn những người xung quanh bàn tán sau lưng mà thôi.”

Hai người im lặng một hồi, tâm trạng Khương Dao nhanh chóng ổn định. 

Khương Dao vỗ tay Đồng Miểu: “Cậu với Tư Tram dạo này sao rồi?”

Đồng Miểu suy nghĩ một hồi rồi nhún vai: “Chúng tớ có thể có chuyện gì sao, Tư Trạm thì vội lập nghiệp, tớ lại lo học, thời gian gặp nhau còn ít hơn ở cấp 3.”

Khương Dao trầm ngâm gật đầu: “Đúng là bị thầy cô lừa rồi, gì mà học đại học rất nhàn, thoải mái vui chơi, có mà vắt chân lên cổ mà chạy.”

Ăn cơm xong, Khương Dao khăng khăng quẹt thẻ rồi ký tên, nói với nhân viên phục vụ: “Em khuyên anh nên giữ lại tờ giấy này.”

Nhân viên phục vụ ngơ ngác, chỉ nghĩ Khương Dao nói vớ vẩn, nhẹ gãi đầu quay đi.

Đồng Miểu không kìm được nụ cười: “Haizz, tớ vẫn còn mấy cuốn tập ở tiểu khu Tân Hà đấy, có đầy chữ ký của cậu...”

Khương Dao vội vã xua tay: “Đừng đừng, chữ ký bây giờ tớ mới thiết kế đấy, không giống hồi trung học, không ai nhận ra đâu.”

Đồng Miểu lắc đầu: “Cậu còn chưa nổi tiếng mà đã thiết kế kỹ càng chữ ký rồi.”

Khương Dao ngạo nghễ nói: “Chuẩn bị trước không thừa đâu.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hai người chơi vui vẻ cả một ngày, ngày hôm sau Đồng Miểu tới bệnh viện của Đồng Mỹ Quân cọ sát.

Tuy rằng hiện giờ cô còn kém xa từ bác sĩ nhưng do hay ngâm mình ở bệnh viện nên kinh nghiệm không thiếu

Dù là ở phòng ban nào cũng đều có cô chú nhìn cô lớn lên, vô cùng yêu thương cô, biết cô sau này học y còn chia sẻ những kiến thức mà sách giáo khoa không có.

Một kỳ nghỉ hè phong phú và bận rộn, lúc trở lại trường cô đã trở thành một cô sinh viên năm hai.

Trần Khả Khanh và Tương Ngọc Như tham gia hai Clb, mấy ngày khai giảng bận tối mày tối mặt, họ cũng giống như các trưởng phòng lúc trước, tuyển người, phỏng vấn, liên hoan, tổ chức các hoạt động.

So sánh với họ thì Đồng Miểu thoải mái nhiều lắm, phần lớn thời gian cô ngâm mình ở thư viện đọc tài liệu linh tinh.

Sau khi lên đại học, có lẽ vì nhu cầu học văn học nước ngoài nên trình độ tiếng anh của Đồng Miểu dần được cải thiện, tuy rằng khả năng nghe chưa tốt nhưng đọc hiểu không có vấn đề gì.

Thực ra cô có một tiềm thức, nếu bản thân càng ngày càng học được nhiều, thì góc độ suy xét vấn đề càng chuyên nghiệp.

Cô dần dần hiểu rõ tiềm thức này, thậm chí còn tự nghiên cứu các huyệt đạo của bản thân. 

Mặc dù mục tiêu chính sau này của cô là làm về lâm sàng, nhưng đối với tầm quan trọng của Đông y, cô cũng không dám xem nhẹ.

Ở bệnh viện trong trung tâm thành phố Lan, cô có quen một bác, là người nghiên cứu về Đông y.

Lúc đó có một bệnh nhân bị ngộ độc thực phẩm nặng, truyền nước hay uống thuốc đều không kiểm soát được bị mất nước.

Thấy bệnh nhân lên cơn sốc nguy hiểm tính mạng, chính người bác này đã châm cứu khống chế.

Chính bởi vì chuyện này, bệnh viện trung tâm đã mở phòng khám Đông y.

Cho nên cô cảm thấy không có sự phân biệt giữa Đông y và Tây y, chỉ cần chữa được bệnh thì cô sẽ trở thành bác sĩ tốt.

10 giờ tối, thư viện vang lên tiếng đóng cửa.

Đồng Miểu vươn người, cô trả lại sách, thu dọn cặp sách rồi đi ra khỏi thư viện.

Cô chưa kịp xuống lầu, đột nhiên nhận được điện thoại từ cố vấn..

Cô nhíu mày, vội vàng chạy tới phòng nước nhận điện thoại.

“Dạ...?”

“Đồng Miểu, bây giờ em có thời gian không tới văn phòng tôi một chút?”

Đồng Miểu trợn mắt một cách khó hiểu: “Bây giờ sao?”

Đã mười giờ rồi.

“Đúng vậy, em tới đây đi.” Lời nói kiên định, giống như không cho phép cô từ chối.

Đồng Miểu nuốt nước miếng, do dự nói: “À... Vâng ạ.”

Cô vừa không phải là cán bộ lớp, lại không thích tham gia các cuộc thi, cố vấn sẽ không tìm tới cô, vậy rốt cuộc có chuyện gì?

Sau khi cô cúp điện thoại liền gọi kể cho Tư Trạm.

Tư Trạm im lặng một lúc: “Muộn thế này trong trường tối lắm, anh đi cùng em.”

“Vâng.” Cô đi xuống cầu thang.

Tư Trạm vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt đẫm, dính bên thái dương.

Da hắn vốn sáng, trước kia hay chơi bóng rổ nên da có màu lúa mạch, bây giờ chỉ ở trong văn phòng nên màu da còn trắng hơn cả trước kia.

Hắn khoác áo khoác rồi vội vàng chạy xuống lầu.

Mái tóc hắn bị gió thổi lật lên lật xuống.

Lúc tới thư viện thì cũng khô rồi.

Hắn nhìn quanh liền thấy Đồng Miểu đứng chờ dưới đèn, hai người không nói thêm gì, hắn đưa Đồng Miểu tới văn phòng của cố vấn. 

Khi tới cửa, Đồng Miểu nháy mắt với Tư Trạm rồi tự gõ cửa.

“Thầy Trương?”

“Vào đi.”

Tư Trạm dựa vào tường, chống tay vào bàn gãy ngoài cửa, nhìn Đồng Miểu đi vào.

Cửa không đóng chặt, bên trong chiếu ra chút ánh sáng của đèn điện.

Đèn tự động ngoài hành lang vụt tắt, Tư Trạm cũng không cử động, đứng im, dường như không tồn tại.

Đồng Miểu ngượng ngùng nắm chặt bên quần, liếm môi: “Thầy tìm em có chuyện gì ạ?”

Cố vấn nhíu mày, nhìn cô cười khổ: “Thầy tính bàn chuyện này với em.”

Đồng Miểu gật đầu, tỏ ra chăm chú lắng nghe.

Cố vấn ho nhẹ, đưa bảng thành tích ra: “Chuyện là vậy, em là thủ khoa của khóa này, nên em sẽ được nhận giải thưởng Quốc gia, nhà trường cũng đã thông báo chuyện này tới em.”

Đồng Miểu biết chuyện này, lúc trước khi Ban Giam Hiệu thống kê thành tích, Trần Khả Khanh đã đến chúc mừng cô. Theo truyền thống của các trường Đại học thì giải thưởng Quốc gia phải được trao cho người có thành tích tốt nhất.

Đồng Miểu nhẹ giọng hỏi: “Vâng? ”

Đồng Miểu đã biết rõ câu trả lời.

Nhưng bây giờ Đồng Miểu không còn để ý đến phần thưởng đó nữa, nghe những lời chần chừ này, trong lòng cô có chút khó chịu.

Cố vấn hơi phàn nàn: “Nhưng thầy không biết chuyện em đăng ký học bổng của Trần Mặc, hiện giờ đang được các giáo viên xem xét.”

Học bổng Trần Mặc? 

Đồng Miểu nhíu mày, Đồng Miểu chưa hề có ý định xin học bổng Trần Mặc này, thậm chí còn không biết học bổng này có thể xin. 

Cố vấn gõ bút lên bàn: “Chắc em không biết, nhiều năm nay trường đại học chưa từng tặng 2 suất học bổng trong 1 năm, nên là... có chút khó khăn.”

Đồng Miểu lạnh giọng nghiêm túc nói: “Em không hề xin học bổng Trần Mặc, cũng không biết ai đã đăng ký thay cho em.”

Cố vấn ngược lại không kinh ngạc, dường như biết điều gì đó. 

Cố vấn ho nhẹ: “Có thể do thầy Đổng thấy em là một người xuất sắc nên đã ghi danh thay em, trước đây thì không sao, nhưng sau khi trường đại học công khai thì có người đem báo cáo chuyện này. ”

Đồng Miểu lo lắng hỏi: “Báo cáo sao?”

Cố vấn đắn đo nửa ngày nhưng giải thích vẫn vòng vèo: “Đúng vậy, có người nói thầy Đổng lợi dụng chức quyền dành suất học bổng cho em nhưng mà không thông báo cho các lớp khác. Hiện giờ có nhiều ý kiến trái chiều, bên cạnh em có một bạn học sinh nghèo hiếu học, nhưng một mình em có được hai học bổng thật không thích hợp, ít nhiều ảnh hưởng đến thầy Đổng.”

Đồng Miểu nhìn xuống đất rồi nhìn lên, ánh mắt cảnh giác.

“Là người nào đã thông báo chuyện này vậy thầy? ” 

Cố vấn xoay bút, tiếc nuối nói: “Thầy xin lỗi thầy không thể nói ra được.”

Bất kể báo cáo này có thật hay không, họ có nghĩa vụ phải che giấu nó.

Đồng Miểu trầm tư một hồi: “Thầy muốn em bỏ phần thưởng này sao? Suy cho cùng là do thầy Đổng đề cử em nên thầy không thể nào gạch tên em.”

Cố vấn thở dài nhẹ nhõm: “Phần thưởng Quốc gia và học bổng Trần Mặc đều là giải thưởng vinh dự. 8000 tệ đó không nhiều với một học sinh nghèo, nhưng ít nhất em ấy không phải vừa học vừa làm lại có thêm thời gian cho việc học. Các em đều là tân sinh viên, tuy có chút thiệt thòi nhưng có thể kết bạn với nhau.”

Đối với những đám chim lợn hay ăn dưa bở*, những lời này nghe thật hay và ý nghĩa, nhưng Đồng Miểu khó mà chấp nhận được.

* Đám chim lợn hay ăn dưa bở: ám chỉ những người hay hóng chuyện, thường nhảy xổ vào bàn tán trên các diễn đàn. Mặc dù có thể họ không biết rõ sự thật, nhưng họ vẫn cứ thích comment, bình luận như thể họ là người trong cuộc. Sau đó sự thật được phanh phui thì họ lại giống như đám bị cho ăn “dưa bở”. Từ này hay được sử dụng với ý nghĩa châm biếm là chính. Ở Việt Nam có một số từ thay thế như “anh hùng bàn phím”, “đám chim lợn”….

Đồng Miểu không phải người không có đạo đức, giúp đỡ bạn nghèo hiếu học là một việc tốt, nhưng không cần ép mình trở nên hoàn hảo. 

Trên thực tế Đồng Miểu hoàn toàn vô tội bị vướng vào chuyện này.

Đổng Thành đã xin học bổng cho Đồng Miểu vì biết nó nổi tiếng và có ích cho tương lai, nhưng Đồng Miểu phải có khả năng mới đậu được nó.

Dựa vào lời cáo mật mà muốn Đồng Miểu từ bỏ, vậy thành tích của Đồng Miểu là giả sao?

“Hai cái học bổng này, không thể thiếu một cái.”

Cửa phòng làm việc bị đá văng, Tư Trạm lạnh lùng bước vào, trên cửa vẫn còn in dấu giày.

Cố vấn giật mình, không nghĩ bên ngoài có người. Chuyện này không nên để quá nhiều người biết.

Báo cáo cho trường là chuyện nhỏ, nội bộ tự điều chỉnh, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng nếu điều chỉnh không hợp lý, đối với trường học và các giáo sư không phải là chuyện tốt.

Bất luận đúng hay sai, cấp trên sẽ trách bọn họ không xử lý cẩn thận.  

Trong ngoài đều không hay.

Cố vấn tức giận đứng dậy: “Cậu là ai, có chuyện gì?”

Tư Trạm hạ giọng, hiếm khi lộ ra vẻ ngông cuồng của những trận đánh nhau thời cấp ba: “Thầy không cần quan tâm, nhưng nếu thầy dám gach tên Đồng Miểu khỏi học bổng thì... thầy cứ thử xem.” 

“Cậu đang hỗn láo và vu khống tôi! Tôi gạch tên Đồng Miểu khi nào? Tôi đang giải quyết ổn thỏa. Cậu là sinh viên ở đâu mà vô văn hóa, can thiệp vào chuyện của tôi, còn dám uy hiếp tôi!”

Tư Trạm nhếch môi, híp mắt, nắm lấy tay Đồng Miểu, cảnh cáo nói: “Nếu không thầy cứ thử xem, ban giám hiệu cho thầy một khẩu súng, thầy phải nhìn xem bắn trúng thỏ hay là xe tăng..”
Bình Luận (0)
Comment