Mối Tình Đầu Năm 14 Tuổi

Chương 15

“Tuy rằng trên thực tế ta ở Dublin, nhưng cũng không hiểu rõ về nơi này. Mấy con phố vừa rồi chúng ta đi qua, trước đây ta cũng có ấn tượng, giờ đây thay đổi nhiều quá. . . . . .” Nicky nói với Shane.

Hai người ngả ghế xe xuống góc độ thấp nhất, sau đó tắt đèn xe cùng nhau ngắm bầu trời đêm.

Bầu trời không có ánh trăng, còn ánh sao ở thành thị kì thực nhìn cũng không rõ lắm.

Shane tiếp lời Nicky lúc nãy: “Ta tuy cũng không phải ngườiDublin, bất quá ta so với ngườiDublincòn hiểu rõ nơi này hơn. Ta cơ hồ biết rõ từng ngóc ngách nơi đây . . . .”

“A ~.”

“Ngươi còn cười được sao?”

Nicky càng cười to hơn: “Là bởi vì tìm ta nhiều như vậy năm, cho nên ngươi biến thành bản đồ sống hả?”

Shane lập tức phủ nhận: “Đừng tưởng rằng ngươi đối với ta có ảnh hưởng lớn như vậy, kỳ thật ta là người hiếu kì đặc biệt thích đi du ngoạn. Trừ bỏDublin, ta còn biết rõ về rất nhiều thành phố khác, nhất làBirminghamcùng Luân Đôn, ta đã từng đi qua rất nhiều lần. . . . . .”

“Úc.” Nicky ngừng cười, nhẹ nhàng lên tiếng.

Hai người hồi lâu cũng không nói gì, yên lặng nhìn bầu trời đêm. Shane vờ như vô tình đưa tay nắm lấy tay Nicky đang bám trên thành vịn.

Bốn phía dần trở nên tĩnh lặng, ngay cả xe cộ qua lại cũng vắng dần. Cứ như vậy cho đến lúc bình minh cũng tốt.

Ở bên cạnh Nicky sẽ không còn lo âu, Shane lại bắt đầu buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu hắn giật mình tỉnh lại, có lẽ đã gần sáng , không khí có điểm lạnh. Hắn phát hiện áo khoác của Nicky đang ở trên người mình.

Shane quay đầu nhìn Nicky, Nicky chăm chú nhìn lên bầu trời suy nghĩ, trong bóng đêm những đường nét trên khuôn mặt hắn ẩn hiện trông rất đẹp. Shane cũng theo ánh mắt của Nicky nhìn lên bầu trời đêm, bình minh ở thành phố có rất nhiều hạt bụi li ti trên không.

“Ta ngủ sao?” Shane biết rõ còn hỏi.

“Đúng.” Nicky quay đầu nhìn hắn, “Trông ngươi có vẻ thiếu ngủ nặng, có phải hay không mỗi lần chúng ta bên nhau ngươi đều muốn ngủ.”

Shane cười hắc hắc, hắn vươn tay qua bả vai Nicky, đem áo khoác phủ lên hai người.

“Mấy năm nay ngươi luôn sống ở Mĩ Quốc sao?”

“Ân.”

“Ngươi thực thích Mĩ Quốc sao? Một người không cảm thấy cô đơn sao?”

“Nơi đó thích hợp với ta.”

“Như thế nào?”

“Đó là nơi người ta có thể tự do tùy ý.”

Nghe được Nicky trả lời, Shane lập tức hỏi: “Ngươi cần tự do tùy ý để làm cái gì?”

Nicky không trả lời . Shane kỳ quái nói: “Có thể tự do tùy ý thật sự là không tồi.”

Nicky nhìn hắn cười nói: “Ta chỉ là không thích nghe người khác giáo huấn mỗi ngày : Phải sống thế nào mới là đúng.”

Shane lắc đầu: “Ta không rõ.”

“Ở cùng gia đình luôn phải làm bộ vui vẻ, không phải sao? Bởi vì chúng ta không thể làm cho người thân khổ sở. Làm thế giống như hít thở không thông, ta tình nguyện né tránh bọn họ, thời điểm đau buồn sẽ thỏa sức đau buồn. . . . . .”



“Ngươi vì cái gì đau buồn?”

“Không có gì. Ta chỉ lấy ví dụ mà thôi.”

Shane không đồng ý nói: “Ta cảm thấy khi một con người được sinh ra đã là điều tuyệt vời nhất. Vì sao phải trói buộc nhau? Ta vẫn thực tự hào vì phụ mẫu cùng năm ca ca tỷ tỷ, bọn họ cũng tự hào vì ta. Ở bên bọn họ ta thực sự rất thoải mái, đâu cần phải giả bộ? Ta có thể ý giải, cho dù hành động tìm kiếm Trác Biệt Lâm mười năm của ta rất hoang đường, bọn họ đều ủng hộ. . . . . .”

“Bọn họ cũng không biết Trác Biệt Lâm là một nam nhân đi.” Nicky nói.

Shane sửng sốt một chút rồi đáp bâng quơ : “Bọn họ luôn khen ngợi mỗi khi ta làm việc tốt.”

Ánh mắt Nicky nhìn chăm chú lên ngôi sao kim tận chân trời: “Vậy tốt lắm.”

Hai người từ đó lại thật lâu không nói gì. Thời điểm sao kim lên cao, cả bầu trời đen như mực, nhưng vẫn có chút ánh sáng ở phía xa xôi.

Shane thu hồi bàn tay đặt trên vai Nicky, hắn khởi động ô tô, hướng đến nhà Nicky.

Biểu tình trên mặt Nicky, tựa hồ là từ trên cao rơi xuống.

Ô tô hết sức ầm ĩ trên con đường vắng vẻ lúc sáng sớm, thanh âm của Shane nghe cũng không rõ ràng lắm:

“Mà ta cũng luôn làm chuyện khiến bọn họ tự hào.”

Làm chuyện khiến họ tự hào, khẳng định không bao gồm chúng ta, đúng không?

Nicky nghĩ muốn hỏi vậy, chung quy vẫn không nói ra. Nước mắt không ngừng từ khóe mắt rơi xuống, lấp lánh như ánh bình minh , thời điểm chúng rơi xuống, Shane liền phanh lại ở ven đường.

“Có lẽ ngày mai ta sẽ đến tìm ngươi.” Shane nói.

Nicky gật gật đầu, mở cửa xuống xe, hướng phía ngôi nhà cách đó không xa.

Shane ở trong xe nhìn hắn đi xa, bỗng nhiên muốn lái ô tô đuổi theo.

“~Nicky, ta cần thời gian để suy nghĩ!”

Nicky không tỏ thái độ gì, bước vào cửa nhà mình.

.

.

.



Shane hiện tại đang nằm trên lầu. Hắn nằm thật lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ.

N~i~c~k~y. Hắn đem tên Nicky nhẩm lại. Trước kia hắn luôn cảm thấy được cái tên Trác Biệt Lâm rất đẹp, hiện tại hắn bỗng nhiên cảm thấy cái tên Nicky càng đẹp hơn.

Hắn lại bắt đầu lo âu . Lúc này đây hắn không ngừng nghĩ đến một hảo bằng hữu khác làBryan. Thời điểmBryankết hôn với Kelly hắn đã thề không có nàng sẽ không thể sống được. Vì cái gì hai năm sau liền đi yêu người khác.

Kỳ thật cũng vì biến cố tình cảm củaBryan, khiến cho Shane quyết định buông tha việc tìm kiếm Trác Biệt Lâm. Hắn bỗng nhiên cảm thấy tình yêu chính là quả bom, chỉ cần nổ một cái, trong nháy mắt sẽ tạo ra lực sát thương vô cùng lớn. Rồi tan biến như ảo ảnh, hoặc lưu lại những kí ức đau thương.

Như vậy buông tha tình yêu có phải là một hành động ngu xuẩn hay không?

Nicky~. Shane tiếp tục trở mình gọi tên của hắn. Vẫn là ngủ không được. Nicky có thể hay không lại quyết định quay về Mĩ Quốc? Shane từ trên giường ngồi dậy. Lo lắng bỏ chạy xuống lầu. Năm phút sau, hắn tiến vào cửa nhà Bourne, bây giờ mới 4h sáng, ngay cả Eva cũng chưa rời giường.

Cửa phòng Nicky hờ khép , không hề khóa lại, đây không phải là thói quen của hắn. Shane vội vàng đẩy cửa phòng bước vào, quả nhiên trong phòng trống không, trên giường rất gọn gàng, chưa từng có người nằm qua.

Shane kích động chạy ra ngoài đường nhìn xa xôi, không thấy một bóng người, hắn lại như con ruồi phóng thẳng về phòng Nicky.

Nicky quấn quanh người một chiếc khăn tắm màu trắng bước ra từ phòng tắm cách phòng hắn không xa, lập tức đã bị Shane kéo ngay vào phòng. Shane chốt cửa lại, ôm Nicky nằm lên trên giường.

Nicky trừng mắt nhìn hắn.

Shane vỗ vỗ hắn nói: “Đừng ngạc nhiên nữa. Ta muốn ngủ..”

“Ngươi thật sự là tên quái vật.” Nicky không chút khách khí nói.

Shane nằm hẳn xuống giường, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta không cần phải đấu tranh nữa.”

“Cái gì?”

“Chúng ta cùng nhau một chỗ đi.”

Đầu óc Nicky như muốn nổ tung, hồi lâu sau hắn mới nhớ hỏi:

“Ngươi không kết hôn sao?”

Shane không trả lời. Hắn đã phát ra tiếng ngáy.

Nicky tức giận trừng mắt lườm hắn một cái, hắn thật cẩn thận đắp chăn lên người Shane. Nicky tháo giầy cho Shane, lại cởi áo ngoài của hắn, giúp hắn ngủ thoải mái một chút. Shane xoay người nắm tay Nicky, mơ mơ màng màng nói: “Đừng nháo, ngủ.”

“Chúng ta cùng nhau một chỗ ?” Nicky nhìn chằm chằm Shane hỏi.

“Đừng ầm ĩ ~.”

“Như thế nào cùng một chỗ.”

Shane nhắm mắt lại phun ra hai chữ: “Ngủ đi.”

Một buổi sáng thực ngọt ngào, Shane ngủ cũng rất ngon, Nicky do hưng phấn nên lúc sau mới ngủ.

Hắn nằm mơ rất nhiều, đều là mơ thấy Shane, thời điểm hắn đặc biệt hưng phấn, bỗng nhiên thấy người đau nhức liền tỉnh lại. Nguyên lai Shane đang nằm trên người hắn.

Shane che miệng Nicky ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đừng gào lên! Người nhà ngươi sẽ nghe được!”

“Ngươi hiện tại sẽ . . . . .” Nicky vừa hoảng vừa thẹn, hắn phát hiện hắn cùng Shane đều đang lõa thể , hơn nữa cái đó của Shane cũng đang cứng dần lên.

“Nào, kiên nhẫn một chút.”

“Đừng tiến vào.” Nicky lắc lắc thân thể ngăn cản Shane dùng sức.

Shane không được chấp thuận có điểm tức giận: “Có ý tứ gì!”

“Không có màn dạo đầu sao?” Ánh mắt Nicky nhìn đi nơi khác.

“Đây là màn dạo đầu.” Shane lại dùng sức đè hắn xuống.

“Cái kia ~.” Nicky đỏ mặt nhắc nhở.

Không nghĩ tới Shane lại nói: “Không cần.”

“Vì cái gì?”

“Chúng ta đều là lần đầu tiên, sợ cái gì không an toàn.”

“Ta không có ý tứ này, sẽ rất đau ~.”

Shane suy nghĩ một chút, thái độ lập tức biến thành hi vọng: “Nhẫn chịu đi, được không.” Hắn dây dưa thuyết phục.

Shane dùng sức, Nicky liền thét một hơi chói tai. Shane không thể không che miệng của hắn: “Đừng gào! Toàn bộ mọi người sắp nghe thấy hết rồi.”

Quả nhiên rất nhanh liền vang lên tiếng đập cửa. Hai người đều cả kinh. Shane liền thu trở về. Tiếng đập cửa vang trong chốc lát cũng không ngừng lại, Nicky tức giận hướng cửa hét: “Làm sao vậy!”

Là thanh âm Eva: “Có bằng hữu tới tìm ngươi.”

“Ngươi biết rồi còn quấy rầy cái gì.”

“Ta không phải nói người đang ở trên giường, ta nói chính là bằng hữu hiện tại đang bên ngoài đợi ngươi.”

Nicky nghi hoặc nhíu mày, nhìn đến Shane nhụt chí nằm úp bên cạnh hắn, hắn liền đối với Eva nói: “Ta không có thời gian, bảo hắn về lần sau lại đến.”

Eva thái độ khó hiểu nói: “Chính là chúng ta đang cùng nhau đứng ở trước cửa phòng ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment