“Hiện giờ nhớ lại mối tình đầu này, tự tôi cũng thấy rất buồn cười, nhớ kỹ mỗi sắc thái mỗi câu đùa của anh ấy. Nhớ anh ấy không thích ăn sáng bằng đồ ngọt nên cứ hay nhờ tôi đi mua bạch tuột cuốn của ông bác bán bên sông cho. Nhớ mỗi lần chụp được khoảnh khắc xấu hổ của mấy đàn anh, anh ấy lại cười đắc ý với tôi. Nhớ cơ thể lành lạnh của anh ấy dù mới vừa vận động mạnh xong… Cứ hèn mọn thích một người con trai như thế, nhưng lại chủ quan không nhìn ra được, anh ấy chưa từng thích tôi.
Không, không phải.“Nghe bạn bè nói, sau đó anh ấy ra nước ngoài đào tạo sâu…”
Hạnh Thụ…“Có lẽ là cũng không muốn đối mặt với người đeo bám dai dẳng như tôi. (cười khẽ)”
Xin lỗi…“Cô bạn thân hỏi tôi, độc thân lâu như vậy có phải đang chờ anh ta không…”
Trái tim Tài Tiền Quang co thắt lại, cơn chua xót dâng đầy, nhưng trong mắt lại hiện lên chút chờ mong.
“Tôi trả lời…”
Nói cho anh, nói cho anh biết…“Có lẽ là, có lẽ là không phải… Tôi không có thêm mười ba năm để mà lãng phí một lần nữa… Không lãng phí nổi…”