A!
Rượu và mảnh thủy tinh vỡ bay loạn, rất nhiều miếng văng đến chỗ đám người vây xem.
Vào giờ phút này, tiếng âm nhạc ầm ĩ và ánh đèn lấp loáng đều trở nên ảm đạm.
Rượu và máu hòa lẫn với nhau, từ trên đầu Khâu Đông Nam chảy xuống.
Bao gồm cả bản thân hắn cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Lần này Khâu Đông Nam bị đập cho ngu người, không ngừng lắc đầu, thử làm mình tỉnh táo lại.
"Hôm nay anh đánh tôi, chuyện này sẽ không yên đâu!" Khâu Đông Nam nhìn Lâm Dật nói nhưng không còn khí thế như trước.
"Đi mẹ mày!"
Lâm Dật đá về phía Khâu Đông Nam, Trần Duệ đang đỡ anh ta cũng nằm luôn xuống đất.
"Tao nói cho chúng mày biết, đừng tưởng ở trong đại viện đi ra là có thể làm màu. Ở trong mắt tao, chúng máy chẳng là cái quái gì cả, cút."
Đám người Trần Duệ đỡ Khâu Đông Nam rời đi, mà người trong quán bar lại quan sát kỹ Lâm Dật.
Nghe giọng hắn hình như là giọng Trung Hải.
Từ xưa Yến Kinh và Trung Hải đã không hợp nhau, hắn còn lớn lối như vậy.
Người này đúng là điên rồi!
"Nào nào, tiếp tục đi, đừng để ý tới những người đó, chúng ta tiếp tục uống."
Sau tiếng hô của Lâm Dật, bầu không khí của quán bar lại trở nên sôi động.
Trình độ của DJ trong top 100 vẫn còn rất cao, không tới mấy phút, các nam nữ trong sàn nhảy đã chìm trong trạng thái điên cuồng.
Thậm chí có người phụ nữ nhảy mà thậm chí không biết quần áo quăng đi đâu.
Ở tầng hai của quán bar, Lý Thần Tinh đã nhìn thấy hết mọi chuyện vừa xảy ra.
"Sao ở đâu cũng có thể gặp phải hắn vậy! Mẹ nó!" Lý Thần Tinh mắng khẽ.
Vừa nghĩ tới ở chuyện xảy ra ở trên đảo Cửu Xuyên, Lý Thần Tinh lại tức giận không biết trút vào đâu.
Nếu không phải tại hắn, mình còn có thể có rất nhiều cơ hội lộ mặt!
Cuối cùng bị hắn phá hỏng hết!
"Không có cách nào, hoạt động lớn như vậy, hắn tới tham gia náo nhiệt cũng là chuyện đương nhiên." Tony nói.
"Thắng năm triệu đô la lại phung phí như vậy, người này không thể tồn tại được lâu đâu." Lý Thần Tinh nói:
"Anh Tony, anh đi nói cho ông chủ quán bar biết, nếu muốn tôi biểu diễn thì nhất định phải đuổi hắn đi, bằng không tôi sẽ không diễn nữa."
Vẻ mặt Tony chợt thay đổi: “Cậu đừng nói vậy, cậu biết chủ quán bar này là ai không? Chỗ này là sản nghiệp của nhà họ Vương ở Yến Kinh, chúng ta không đắc tội nổi đâu. Cậu tốt nhất đừng ra điều kiện với bọn họ."
"Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi nhìn hắn đã khó chịu rồi!"
"Hắn rất giỏi võ, muốn ra tay với hắn không có khả năng." Tony suy nghĩ một lát: “Nhưng cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, tôi sẽ nghĩ cách."
"Cách của anh chắc chắn chẳng tốt lành gì."
"Đó cũng không phải là chuyện cậu nên quan tâm. Cậu mau đi chuẩn bị đi, đã sắp tới giờ biểu diễn rồi."
Lý Thần Tinh gật đầu và không nói gì nữa, đi xuống dưới sân khấu.
Cùng lúc đó, DJ chịu trách nhiệm trên sân khấu cao giọng nói:
"Tiếp theo, chúng ta mời minh tinh đang hot hiện nay, Lý Thần Tinh ra hát một bài cho chúng ta!"
"Lý Thần Tinh!"
"Lý Thần Tinh!"
"Lý Thần Tinh!"
Thấy Lý Thần Tinh lên sân khấu, đám phụ nữ phía dưới đều rơi vào trạng thái điên cuồng.
Bởi vì phần lớn đám người tới đây không vì gì khác, chỉ để liếc nhìn anh ta.
"Tên này có vẻ rất nổi tiếng đấy." Lâm Dật vừa cười vừa nói.
"Dù sao anh ta cũng là người có lưu lượng cao ở Hoa Hạ, bằng không đã không mời anh ta qua." Trần Nghiên nói:
"Nhưng em nghe ba em nói, bên phía Quảng Điện có quy định mới chính là hạn chế bọn họ."
"Bây giờ giới giải trí quả thật rất loạn, hạn chế một chút cũng không sao."
"Em thấy anh Lâm nói đúng." Tôn Tường nói:
"Có một cảm giác đào kép lộng quyền, thật không biết có gì hay mà theo đuổi nữa."
"Thật ra không có gì, đều là hàng tiêu dùng nhanh loại chỉ dùng một lần, người như anh ta cũng chỉ nổi tiếng được một hai năm, sau đó sẽ bị thay thế thôi. Nói trắng ra, anh ta chỉ là một quân cơ trong tay đám tư sản." Lý Hạ Tùng nói:
"Khi bọn họ có năng lực kiếm tiền, nhà tư sản sẽ nghiền ép bọn họ tới cùng, lúc không làm ra tiền sẽ bị vứt bỏ, nhìn thì thấy vẻ vang nhưng thậm chí chẳng mua nổi một căn hộ trong thành phố như Yến Kinh, vậy mà vẫn có người làm không biết mệt, người trước ngã xuống, người sau tiến lên."
Lâm Dật cười nói:
"Cho nên những người phụ nữ trước mắt này chính là từng cây rau hẹ xanh mượt."
"Ha ha, anh Lâm nói rất đúng."
Trong những tiếng hô hào, Lý Thần Tinh cầm micro đi lên sân khấu, trên mặt tươi cười, hắng giọng nói:
"Tôi rất mừng khi có thể tới quán bar OT, hôm nay tôi mang tới cho mọi người một bài đơn mới nhất của tôi "một chuyến bay "."
"Cố gắng cố lên! Chúng tôi yêu anh!"
"Em muốn sinh hầu tử cho anh!"
"Hát hay, chị mời em uống rượu!"
Khi tiếng nhạc điện tử chói tai bắt đầu vang lên, Lý Thần Tinh cầm micro hát.
Nhưng giọng hát của anh ta đã bị tiếng nhạc điện tử át đi gần hết.
Nghe không rõ có hay không, nhưng bầu không khí ở đây được đẩy lên cao trào trong tiếng hát của anh ta.
Lâm Dật nghẹn lời, vỗ tai.
"Đây là gì vậy? Tôi cảm giác anh ta hát còn chẳng hay bằng tôi." Lâm Dật mắng.
"Ngôi sao lưu lượng là vậy đấy! Nhìn chung, so với những người khác thì trình độ nghiệp vụ của anh ta đã không tệ rồi. Nếu không có nhạc điện tử che giúp, chắc hẳn anh ta có thể chạy đến Thiên An Môn." Lý Hạ Tùng nói.
"Anh Lâm, với dáng vẻ điều kiện bên ngoài của anh thế này, em thấy còn hơn rất nhiều hotboy. Cho dù anh không đi hát, đứng trên đài cũng có thể làm cho các cô gái tự lên cao trào." Trần Nghiên nói.
"Anh cũng không thể chiếm lợi của những người phụ nữ này được." Lâm Dật cười ha hả nói.
Lúc này, Lý Thần Tinh đang hát trên sân khấu.
Anh ta còn tiện thể cởi áo khoác của mình ném xuống dưới sân khấu.
Bầu không khí vốn đã nóng bỏng, sau khi Lý Thần Tinh vừa làm vậy, suýt nữa thì tốc cả nóc quán.
Có người thậm chí tranh cướp áo khoác do anh ta ném xuống mà ra tay độc ác, vô cùng điên cuồng.
Không chỉ vậy, Lý Thần Tinh vẫn ném cả sợi dây chuyền đang đeo của mình ra ngoài, bầu không khí lại càng dâng trào, đinh tai nhức óc. Cho dù có ngăn cản cũng không có tác dụng gì.
Lúc hát đến điệp khúc, Lý Thần Tinh nhân lúc dừng lại, hỏi phía dưới:
"Đôi giày dưới chân tôi là Nike A1 số lượng có hạn, hôm nay vừa đi không tới ba giờ, các người có muốn không?"
"Muốn!"
Đám phụ nữ dưới sân khấu gào lên giống như đã phát điên.
Lý Thần Tinh ngồi xổm xuống, cởi dây giầy, sau đó tìm đúng vị trí của đám người Lâm Dật trong sân.
Anh ta ném hai cái giày về phía Lâm Dật, đập trúng vào bàn rượu trước mặt hắn.
Trong phút chốc, bầu không khí trong quán bar giảm xuống.
Đám phụ nữ đang điên cuồng chợt lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên.
Bọn họ chỉ là người bình thường, theo đuổi ngôi sao là chuyện rất bình thường, hi vọng nhận được vật trên người anh ta về làm đồ sưu tập.
Nhưng người đàn ông trong ghế sô pha kia lại không bình thường, người ta là con nhà giàu chính cống.
Anh chỉ là một ngôi sao làm vậy với người ta có vẻ không thích hợp.
Nhưng Lý Thần Tinh lại không quan tâm tới những điều đó, cầm micro cười ha hả nói:
"Chúc mừng ngài đây đã nhận được giày chơi bóng của tôi, trở về cố gắng sưu tập, sau này có thể tăng lên hàng tỷ đồng đấy."
------
Dịch: MBMH Translate