Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1032 - Chương 1030. Chúng Tôi Đều Chịu Thua Thiệt Trên Tay Anh Ta

Chương 1030. Chúng Tôi Đều Chịu Thua Thiệt Trên Tay Anh Ta
Chương 1030. Chúng Tôi Đều Chịu Thua Thiệt Trên Tay Anh Ta

Ngoại trừ bốn người Triệu Mặc, trong số bọn họ còn có một người đàn ông cao lớn cường tráng đang ngồi.

Vốn dĩ thể hình của Cố Trường Xuyên đã được coi như là cường tráng rồi, nhưng ở trước mặt người đàn ông này còn kém một ít.

Tên của người đàn ông đó là Hàn Nhân Bình, cũng giống như bốn người bọn họ, từ nhỏ đều lớn lên ở trong đại viện.

Luận gia thế và bối cảnh, so với Triệu Mặc và những người khác anh ta cũng không kém.

Chỉ là bình thường rất biết điều, ít ra bên ngoài chơi, người bình thường cũng không biết anh ta là ai.

"Bình ca, ngày mai anh đã đi, tôi mời anh một chén nữa." Triệu Mặc nâng ly rượu lên nói.

"Đừng làm như là sinh ly tử biệt vậy, tôi cũng sẽ không phải không quay trở lại." Hàn Nhân Bình cười nói.

"Chủ yếu là từ nay về sau anh với chúng tôi không giống nhau, anh không được tự do nữa, hôm nay nhất định phải chơi cho đã."

"Ngày mai sẽ là huấn luyện thử, về sau sẽ có cơ hội tụ tập nữa."

"Bình ca, tôi vẫn luôn thắc mắc, anh đến cùng là đi đến lữ đoàn nào tập huấn vậy?" Lục Huyền nói:

"Với trình độ của anh như vậy, đi đến đâu không phải ai cũng muốn cướp sao?"

"Chỗ lần này đi, so với suy nghĩ của các cậu không giống nhau, vô cùng nghiêm khắc. Bất luận người nào đi đến đó huấn luyện, chỉ có thông qua tập huấn mới được giữ lại."

"Trình độ của anh so với Cố lão đại cao hơn một chút, ai có tư cách mất đi anh chứ? "

Hàn Nhân Bình cười, "Trước đó tôi ký thỏa thuận bảo mật rồi, việc này không thể nói được, các cậu cũng đừng hỏi nhiều nữa."

"Mẹ kiếp, anh không có suy nghĩ chúng ta là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đối với chúng tôi còn phải bảo mật." Lục Huyền nhổ nước bọt nói.

"Quy định nó như vậy, tôi cũng không có cách nào."

"Bình ca, anh đi không phải là chỗ đó chứ." Cố Trường Xuyên hỏi.

"Cậu cũng đã nghe qua?"

"Trong lúc vô tình nghe được người lớn trong nhà nói về chuyện đó, lúc đó khi thấy mặt tôi, người trong nhà không tiếp tục nói nữa. Cho nên tôi cũng không biết nhiều lắm." Cố Trường Xuyên nói:

"Sau đó tôi hỏi lại bọn họ, nhưng bọn họ cũng không nói cho tôi biết. Chỉ nói là thời điểm chưa tới, không thể nói cho tôi biết được."

"Đến cùng là chỗ nào vậy? Sao lại thần bí như thế?" Triệu Mặc rót một ly rượu nói:

"Ở đây cũng không có người ngoài, hai người các anh cũng đừng thừa nước đục thả câu."

"Không thể như vậy sao, chúng tôi cũng sẽ không nói với người ngoài, sợ cái gì chứ." Tôn Sách nói.

Cố Trường Xuyên với Hàn Nhân Bình liếc nhau một cái, xoay qua nói với những người phụ nữ trong phòng:

"Các cô đều ra ngoài đi, chúng tôi muốn nói chút chuyện."

"Biết rồi Xuyên ca, khi nào cần nhớ gọi chúng về trở về nha, bất luận lúc nào, nơi nào cũng có thể."

"Được, đi đi."

Các cô gái trong phòng lần lượt đi ra ngoài.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại năm người Triệu Mặc.

"Được rồi, hiện tại không ai nữa, hẳn là có thể nói rồi."

Cố Trường Xuyên trầm tư vài giây, "Bình ca, tôi nếu như đoán không sai, chỗ anh đi hẳn là lữ đoàn Trung Vệ."

Nghe được bốn chữ lữ đoàn Trung Vệ, ba người Triệu Mặc đều chấn kinh.

Bốn chữ này đối với bọn họ mà nói đều rất xa lạ, nhưng kinh nghiệm từ nhỏ nói cho bọn họ biết, nơi này khẳng định không đơn giản.

"Không sai, xem như là phiên hiệu bí mật của quân đội, nhiệm vụ chấp hành cũng rất đặc thù. Nhưng cụ thể làm cái gì tôi còn chưa biết, phải chờ tới khi huấn luyện thử xong, trở thành thành viên chính thức mới có thể biết rõ tình hình bên trong."

Mặc dù cả Lâm Dật vè Hàn Nhân Bình đều nhận được thông báo về khóa huấn luyện thử nghiệm, nhưng đãi ngộ của hai người lại khác nhau hoàn toàn.

Thứ nhất là bởi vì Lâm Dật và Dương Nghiễm Hạ quan hệ tốt hơn.

Thứ hai, nếu như đối phương không nói cho Lâm Dật biết chuyện gì, Lâm Dật nhất định sẽ từ chối.

Sự khác biệt lớn nhất giữa hai người là một người gia đình chủ động báo danh, còn Lâm Dật thì người ta phải tìm tới cửa mời.

Nó giống như hoạt động trên đài truyền hình.

Chủ động báo danh và nhận được lời mời là hai cái đãi ngộ.

"Không phải chứ, ngay cả làm cái gì cũng không biết, lão gia tử trong nhà liền cho anh đi?"

"Chính xác." Hàn Nhân Bình gật đầu nói:

"Nghe cha tôi tiết lộ, nhiệm vụ của lữ đoàn trung vệ với những bộ đội khác không giống nhau. Nếu như biểu hiện tốt, rất nhanh có thể lên cấp, hơn nữa còn có thể đi vào được các phòng ban quan trọng. Cho nên mới quyết định đưa tôi vào đó."

Nói xong, Hàn Nhân Bình nhìn Cố Trường Xuyên, "Đoán chừng lại qua mấy năm, trình độ của cậu tăng lên cũng sẽ có tư cách tham gia huấn luyện thử, cho nên đừng có gấp."

"Nếu như nói như vậy, cái chỗ tên là lữ đoàn trung vệ kia, cũng quá trâu bò rồi."

"Chính là một nơi rất lợi hại." Hàn Nhân Bình bưng chén rượu nói:

"Hơn nữa không dối gạt các cậu, thái tử gia Vương Miện, chính là ba năm trước đi vào. Nếu như anh hiện tại xuất ngũ, cuối cùng đều là trung tá, thậm chí có thể là xung kích Đại tá. Các cậu thử nghĩ xem lợi hại bao nhiêu."

"Không phải chứ, Miện ca năm nay mới ba mươi mốt, liền có cơ hội xung kích Đại tá?" Triệu Mặc bất ngờ nói.

"Ở bộ đội bình thường, khẳng định là không thể nào, nhưng ở lữ đoàn Trung vệ, chuyện gì cũng đều có thể xảy ra được."

"Nếu nói như vậy thì cũng quá trâu bò rồi." Triệu Mặc và Hàn Nhân Bình cụng ly, "Bình ca, anh có tự tin vào buổi huấn luyện thử ngày mai không?"

"Tất nhiên là có tự tin rồi, bằng không lão gia tử nhà tôi cũng không thể để tôi đi được, ông ấy không để mất người."

Nói xong, Hàn Nhân Bình nhìn Cố Trường Xuyên, "Nếu như cậu chăm chỉ, lại cẩn thận luyện một chút, sau này phát triển nhất định sẽ không tồi."

"Biết rồi, trước tiên cạn một chén, tôi chúc anh ngày mai thắng ngay trong trận đầu."

"Được, chúng ta cùng nâng ly!"

Hô thông ——

Ngay lúc mấy người đang uống rượu, cửa bao sương bị đẩy ra.

Đi vào là một người đàn ông trẻ tuổi, nhuộm tóc vàng, mặc một bộ vest hợp thời trang.

Người đàn ông này tên là Hoàng Dương, cũng là cung với đám người Triệu Mặc cùng nhau lớn lên.

"Triệu ca, xảy ra vấn đề rồi, tôi vừa nhìn thấy Lâm Dật ở phía dưới, người cùng chúng ta xảy ra xung đột ở Đảo Á Loan đó."

"Anh ta vậy mà đến rồi!"

Nghe được tin tức này, Triệu Mặc ngồi bật dậy, tâm tình vô cùng kích động.

"Đúng là anh ta, tôi không nhìn lầm."

"Mấy người các cậu bình tĩnh đi, đến cùng xảy ra chuyện gì? Kích động như thế làm gì?" Hàn Nhân Bình cầm ly rượu, không rõ vì sao mà hỏi.

"Anh bình thường đều bận rộn chính sự, cho nên rất nhiều chuyện anh không biết." Triệu Mặc nói:

"Tiểu tử kia là từ Trung Hải tới, mấy người chúng ta trên tay anh ta đều bị nhiều thua thiệt."

"Không phải chứ, cậu nhiều thủ đoạn, Trường Xuyên còn có thể đánh nhau, mấy người các cậu ở cùng với nhau còn có thể để cho người khác chơi lại à?"

"Anh ta xác thực rất lợi hại, trước đó tôi muốn làm khoảng không công ty của anh ta. Nhưng bị anh ta hất một tay, Cố lão đại với anh ta từng giao thủ, nhưng là không đánh lại anh ta. Chúng ta ở trên người anh ta, không chiếm được tiện nghi gì."

Hàn Nhân Bình cau mày, "Người Trung Hải bên kia, những người có danh tiếng tôi đã từng nghe qua, nhưng cái người tên là Lâm Dật này là từ đâu xuất hiện?"

"Anh cũng không biết, hình như đột nhiên ở Trung Hải quật khởi, xác thực rất lợi hại."

"Triệu ca, đừng nói mấy cái này nữa, bọn họ hình như sắp rời đi rồi. Nếu như bây giờ không đuổi tới, vậy thì không có cơ hội rồi."

"Má! Qua xem một chút!"

Hàn Nhân Bình để ly rượu xuống, từ trên ghế sa lông ngồi dậy, "Dám bắt nạt huynh đệ của tôi, để tôi xem thử rốt cuộc anh ta có ba đầu sáu tay gì."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1030.
Bình Luận (0)
Comment