Cố Trường Xuyên sắc mặt biến đổi, chuyện đã xảy ra ở Đảo Á Loan, là chuyện mà cả đời này anh cũng không muốn nhắc tới.
"Triệu ca, còn cùng với cô ấy nói nhảm gì nữa, trực tiếp động thủ là được rồi, người tôi cũng đều đã chuẩn bị xong!" Có người kêu gào nói.
"Đúng, chơi anh ta, một tên ở Trung Hải mà lại dám đến Yến Kinh chúng ta kiêu ngạo, hôm nay nhất định phải đánh anh ta!"
"Các anh dám!"
Trong điện thoại Lương Nhược Hư lạnh lùng nói: "Có phải sống quá thoải mái hay không, nghĩ sẽ không ai trị các anh sao?!"
Nhìn thấy Lương Nhược Hư đanh đá, Lâm Dật âm thầm bĩu môi.
Bình thường nhìn cô là người hào hoa phong nhã, một bộ dáng hiền lương thục đức, nhưng trong xương vẫn là cô lớn kia của Yến Kinh.
Đoán chừng cô ấy khi còn bé đánh nhau so với mình cũng không thiếu.
Nếu không thì không có khí chất như vậy.
"Tôi không cần biết cô là ai, người tên Lâm Dật này, dám đụng đến Triệu ca của tôi, chúng tôi hôm nay sẽ không để cho bọn họ đi!"
"Phản rồi! Triệu Mặc với Cố Trường Xuyên cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy. Anh là cái thứ gì, nếu tôi ở Yến Kinh, có tin hay không tôi trực tiếp quất vào mặt anh!"
"Đức Tử, quay trở về!"
Triệu Mặc đem người kêu trở về, "Đừng nói lung tung, nhà các cậu không đắc tội được với cô ấy."
"Triệu ca, người phụ nữ này là ai? Sao lớn lối như vậy."
"Mẹ của cô ấy là người đứng đầu của tập đoàn Hoa Nhuận, chỉ là một cái thân phận này, nhà các cậu đã không trêu chọc nổi rồi."
"Hoa, Hoa Nhuận ..."
Biết được thân phận Thẩm Thục Nghi, người mới vừa rồi cùng với Lương Nhược Hư không còn nói chuyện nữa.
Người như vậy, anh ta xác thực không đắc tội được.
Bởi vì đã đến cấp bậc này, thế lực gia tộc tuyệt đối không chỉ là một chiều này.
Thân phận và địa vị của những người còn lại trong gia đình họ, khẳng định cũng không kém.
Vẫn là ít xuất hiện tốt hơn.
"Triệu Mặc, hai gia tộc chúng ta cũng coi như quen biết, anh hãy nghe lời khuyên của tôi, đừng tiếp tục tham dự chuyện này nữa."
"Những chuyện khác tôi đều có thể đáp ứng cô, nhưng việc này không được." Triệu Mặc nghiêm túc nói:
"Hết chuyện này đến chuyện khác đã đè ép ở trong lòng tôi lâu rồi. Nếu như anh ta không đến, tôi có thể sẽ không tính toán, nhưng bây giờ, anh ta đã đến Yến Kinh rồi, tôi nhất định phải xử lý."
"Được, phải nói tôi cũng nói rồi, anh không nghe tôi cũng hết cách rồi. Vậy tôi hôm nay, liền nói rõ ràng với các anh, chuyện này là các anh tự mình tìm tới, đừng đánh không lại liền về nhà tìm người lớn trong nhà, đại viện Yến Kinh không ném nổi cái mặt này."
"Được, tự chúng tôi tìm tới, chúng tôi hôm nay nhất định phải chấm dứt chuyện ở đây."
"Nghiên Nghiên."
"Em đây chị."
"Việc này các em đừng nhúng tay vào, để cho anh Lâm tự mình xử lý." Lương Nhược Hư nói:
"Bọn họ đám người này, đó là sống quá thư thản, để cho bọn họ động thủ, đánh chết một người thiếu một cái, dù sao cũng là chuyện của bọn họ."
Nói xong, Lương Nhược Hư cúp điện thoại, tựa như không chuẩn bị lại tiếp tục tham dự chuyện này.
Cô biết rõ trình độ của Lâm Dật.
Ngoại trừ Vương Miện, không có ai là đối thủ của anh ấy.
"Anh Lâm, chị em đã nói rồi, tự anh làm được không."
Lâm Dật gật đầu, "Em đưa bọn họ qua một bên, để máu không văng lên người."
"Biết rồi."
Trần Nghiên là cùng với Lương Nhược Hư chơi đùa từ nhỏ đến lớn.
Trong lòng cô, Lương Nhược Hư là một người rất chững chạc, người cũng đã thoải mái mặc kệ rồi, mình cũng không cần phải lo lắng.
"Anh Lâm anh cẩn thận chút."
Nói xong, Trần Nghiên đem người mang sang một bên, để Lâm Dật một mình đứng ở đó.
Nhưng Lý Sở Hàm lại không muốn đi, cô muốn cùng Lâm Dật đứng chung một chỗ, nhưng cuối cùng vẫn là bị Trần Nghiên kéo đi.
Lâm Dật ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Hàn Nhân Bình.
"Hôm nay nếu không phải anh ở đây, tôi đoán chừng bọn họ cũng không dám đến gây phiền phức, là ngựa chết hay là lừa chết lôi ra đi, để tôi xem thử trình độ của anh như thế nào."
Hàn Nhân Bình đi về phía trước, bốn người Triệu Mặc lui về phía sau.
Lục Huyền nghiêng người về phía Cố Trường Xuyên.
"Cố lão đại, việc này chắc không sao đâu, đúng không?"
"Các cậu chỉ cần đợi xem kịch vui, trình độ của Bình ca đã đạt đến một cái giai đoạn khác, không phải người bình thường có thể tiếp xúc được." Cố Trường Xuyên nói:
"Cũng giống như các vị thần và những người bình thường ở trong sách, thần thông thường đến đâu cũng không phải người bình thường có thể ứng phó được."
"Mạnh như vậy?"
"Nếu như không mạnh, anh ấy cũng không thể tiến vào lữ đoàn trung vệ huấn luyện thử được."
"Anh nói như vậy tôi an tâm rồi." Lục Huyền đốt điếu thuốc, nghi ngờ trong lòng tiêu tan hầu như không còn.
Lần này khẳng định không thành vấn đề.
Hàn Nhân Bình kéo dài khoảng cách, hướng về phía Lâm Dật ngoắc ngón tay.
"Kéo dài thời gian như vậy, hai chúng ta đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị động thủ đi. Nhưng mà cậu yên tâm, chúng tôi đều là người tốt, hơn nữa cậu còn quen biết với Lương Nhược Hư, sau khi đánh xong tôi cho người đưa cậu đến bệnh viện, tôi chỉ là đơn thuần muốn giúp bọn họ hả giận mà thôi."
"Cảm ơn tám đời tổ tông của anh rồi rồi."
"Đại viện chúng tôi người đi ra đều như vậy, anh là người Trung Hải, thì ở Trung Hải lặn lộn tốt, Yến Kinh không phải nơi cậu nên đến." Hàn Nhân Bình nói:
"Nhưng ngươi bây giờ, nếu cậu nguyện ý xin lỗi, bồi vài chén rượu với mấy huynh đệ này của tôi cũng không phải không được, chuyện hôm nay tôi sẽ không so đo với cậu nữa."
"Cùng cái mấy cái lông, để cho tôi xin lỗi một đám ngu ngốc, anh cảm thấy có khả năng sao?" Lâm Dật cười nói:
"Phiền nhất là người như các anh vậy, sau khi bị đánh một trận liền khúm núm nói, lần sau cũng không tiếp tục tới quấy rối, nhưng lần sau gặp phải vẫn là cái bộ dáng này. Đám người này các anh, có một cái tính một cái, tôi đều thay các anh uốn nắn lại."
Hai mắt Hàn Nhân Bình híp lại, "Vậy hôm nay tôi làm chủ, ân oán giữa anh và bọn họ sẽ triệt để kết thúc tại đây, sống chết đều tùy, anh có dám hay không!"
Lâm Dật không nhịn được phất tay một cái, sau đó chỉ vào Cố Trường Xuyên, "Lần trước lúc đánh với tôi, anh ta chính là nói như vậy, hiện tại không phải là đem anh tới bắt nạt trên đều tôi sao."
"Má! Hàn Nhân Bình mắng một câu, "Tôi con mẹ nó sẽ khiến anh không thể rời khỏi thành phố Yến Kinh được."
Lâm Dật hoạt động một chút cổ tay, "Tôi con mẹ nó còn cho anh tiến vào ICU đấy."
Dứt tiếng, Hàn Nhân Bình hai chân phát lực, như một con báo săn mau lẹ, hướng về Lâm Dật vọt tới.
Hàn Nhân Bình tung một cứ đấm,ở trong mắt Lâm Dật từ từ phóng to.
Lâm Dật phát hiện trình độ của anh ta rất không bình thường.
Dường như anh ta đã vượt qua cảnh giới của người bình thường, đã học xong phương thức chiến đấu phát lực Đan Điền.
Trình độ tổng thể là trên Mạc Hồng Sơn, nhưng cũng không hề mạnh hơn bao nhiêu.
Người như vậy đã có thể tính là nhân vật có tiếng tăm rồi, lẽ ra không thể như đám người Cố Trường Xuyên vậy, bị lẫn lộn vào.
"Chẳng trách dám đứng ra thay mặt cho bọn họ, anh quả thật có chút trình độ, không tồi không tồi."
"Bây giờ nói những lời này cũng đã muộn rồi." Hàn Nhân Bình quát một tiếng, không hề nể mặt mũi.
Nắm đấm đánh tới, phảng phất có thể nghe được phần phật tiếng gió.
Nhưng tốc độ và sức mạnh như vậy, ở trong mắt Lâm Dật không đáng là gì cả.
Thậm chí nói, hoàn toàn lên không được mặt bàn.
Đùng!
Lâm Dật hời hợt vung tay lên, đẩy ra quả đấm của Hàn Nhân Bình!
Thân thể sau đó trong nháy mắt mất thăng bằng, Lâm Dật nghiêng người, một cái phi cước, đá đến trên người anh ta!
Hàn Nhân Bình không kịp phản ứng, bay ngược ra ngoài!
Ngã ầm ầm ở trên đất!
------
Dịch: MBMH Translate