“Hả? Cậu có thể nhìn ra sao?” Ninh Triệt cảm thấy ngoài ý muốn.
Lâm Dật nhìn Khưu Vũ Lạc và Đào Thành, “Hai người bọn họ không nói qua chuyện của tôi cho cô biết sao?”
Nghe Lâm Dật nói như vậy, Ninh Triệt mới nhớ tới, cậu còn là một bác sĩ ưu tú.
Nếu như vậy, thì lời nói chắc chắn sẽ uy tín.
Ninh Triệt theo bản năng liếc nhìn Khưu Vũ Lạc.
“Chậc chậc chậc, thật đáng thương, năm nay mới 30 mà đã bị như vậy.”
Đúng là hiếm khi Khưu Vũ Lạc không phản bác lại.
Trong đầu đều là dấu chấm hỏi.
Bản thân mình thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy, không làm cái gì cả, sao lại mắc loại bệnh này chứ?
Rất nhanh, trừ Lâm Dật ra thì ba người khác đều đã viết xong di thư.
Lâm Dật vẫn còn chậm rãi viết, mới đến bản thứ hai.
“So sánh ra thì nỗi lo lắng của cậu nhiều hơn so với những người khác, chẳng lẽ cậu không sợ chết sao?” Ninh Triệt cười hỏi.
“Tôi còn chưa kết hôn sinh con, còn có một đống gia sản lớn và phụ nữ, nếu như cứ thế mà chết đi, vậy chẳng phải quá xui xẻo sao.”
“Vậy sao cậu còn muốn gia nhập lữ đoàn Trung Vệ?”
Cậu hỏi của Ninh Triệt cũng là điều mà những người khác muốn hỏi.
Nói thật thì Lâm Dật quả thực ưu tú hơn những người khác, thứ cần bận tâm cũng nhiều hơn, cho nên bọn họ rất muốn nghe suy nghĩ của cậu.
“Nhìn lời nói của các người kìa, ai nói gia nhập lữ đoàn Trung Vệ thì nhất định sẽ chết? Các người đều là người lâu năm, không phải là cũng đang sống rất tốt sao?”
Ninh Triệt nhún vai, “Chúng tôi có thể sống đến bây giờ, ít nhiều đều có chút may mắn, lời chúng tôi vừa nói cũng không phải là hù dọa, nhiệm vụ của lữ đoàn Trung Vệ quả thực đều rất nguy hiểm.”
Ninh Triệt tuy rất gan dạ, nhưng thực chất bên trong cũng là người rất tinh tế.
Cô không hy vọng dùng thủ đoạn lừa gạt để lừa Lâm Dật vào lữ đoàn Trung Vệ, cho nên có nhiều chuyện cần phải nói cho rõ ràng.
“Tôi cảm thấy cũng không có khủng bố như vậy, xảy ra chuyện thì chạy là được.” Lâm Dật nói:
“Đánh không lại người ta, tôi không tin mình không chạy thoát khỏi bọn họ.”
Ninh Triệt khẽ nhíu mày, “Ý của cậu là, nếu xảy ra chuyện thì cậu sẽ chạy trốn?”
“Nếu như có thể bảo đảm an toàn của tôi thì tôi chắc chắn sẽ không chạy. Nhưng nếu như tình huống không đúng, tất nhiên là phải chạy rồi, chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết sao?”
“Nếu có đồng đội cần cậu yểm hộ thì sao?”
“Chuyện này không được, có phúc có thể cùng hưởng, nhưng gặp nạn thì phải chạy trước.”
“Nếu như cậu ôm suy nghĩ như vậy mà gia nhập lữ đoàn Trung Vệ, tôi cảm thấy cậu không cần thiết phải viết di thư này, lữ đoàn Trung Vệ không chào đón người như cậu.”
“Lời này là có ý gì đây?” Lâm Dật nói:
“Phải ở lại chịu chết thì mới phù hợp với giá trị hy sinh của các người sao?”
“Chúng tôi cũng không chủ trương hi sinh, nhưng người tham sống sợ chết giống như cậu, tại thời khắc mấu chốt lại vứt bỏ đồng đội, cũng không phải là người mà lữ đoàn Trung Vệ muốn.” Khưu Vũ Lạc nói:
“Chuyện của cậu tôi sẽ nói lại với Lưu lão đại, trừ khi cậu thay đổi quan niệm của mình.”
“Mẹ nó, đồ thần kinh!”
Lâm Dật ném bút, quay người rời khỏi phòng họp.
Ba người mới bị Lâm Dật làm cho như đang ngồi trên bàn chông.
Người đàn ông đứng đầu trong đợt huấn luyện thử này thật đúng là không dễ chọc, ngay cả tổ trưởng mà cũng dám mắng.
“Được, hiện tại đã viết xong di thư rồi, các người đi ra ngoài trước đi.” Đào Thành nói.
“Được, được.”
“Sớm biết cậu ta là người như vậy, lúc đầu tôi chắc chắn sẽ không tìm về!”
Khưu Vũ Lạc ngồi xuống, vô cùng tức giận.
Cô rất kỳ vọng vào Lâm Dật, cộng với với cậu ta vẫn luôn không rời đi, cho nên trong lòng còn có mấy phần mừng thầm.
Nhưng bây giờ, cậu ta lại nói ra những lời này, đây là điều mà Khưu Vũ Lạc cô không thể tiếp nhận.
Dù ở bất cứ thời điểm nào thì hành động vứt bỏ đồng đội trên chiến trường đều là hành động đáng xấu hổ!
Lữ đoàn Trung Vệ cũng không cần loại người này.
“Cô đã vô sinh vô dục rồi, vẫn nên bớt giận đi, chuyện này không đáng.” Ninh Triệt nói.
Tuy bình thường hai người thường xuyên tranh cãi, nhưng đồng thời cũng là chiến hữu cùng vào sinh ra tử, trong lòng của hai người vẫn luôn quan tâm đến đối phương.
“Từ đầu đến cuối tôi cũng không chào đón cậu ta, đi thì càng tốt.” Khưu Vũ Lạc nói:
“Nếu như để người này lên chiến trường chấp hành nhiệm vụ, không biết cậu ta có ném đồng đội trong thời khắc mấu chốt hay không?”
“Nhưng suy nghĩ của cậu ta mới phù hợp với quan niệm xã hội hiện tại.” Ninh Triệt nói:
“Tài phú, địa vị, phụ nữ, thậm chí là quyền lợi, cậu ta không thiếu gì cả. Cô có tư cách gì mà yêu cầu cậu ta hy sinh phụng hiến? Nói chuyện tình cảm sao?”
“Với lại tôi nói cho cô biết, nếu như cậu ta mà biết trước nhiệm vụ lần này là báo thù cho chiến hữu của chúng ta, tôi đoán rằng cậu ta đã không tới.”
“Tại sao lại nói như vậy, nếu như không tới, cậu ta còn tham gia buổi huấn luyện của lữ đoàn Trung Vệ làm gì?”
“Ở tuổi này mà cậu ta đã đạt được tất cả những gì mà một người đàn ông cần có, thứ mà lữ đoàn Trung Vệ có thể cho cậu ta có khi cậu ta còn không thèm để vào mắt.” Ninh Triệt lại châm một điếu thuốc, nói:
“Thứ mà cậu ta nhìn trúng chính là đảo Tilia, ngoài cái đó ra thì trên thế giới này không có bất cứ thứ gì có thể khiến cậu ta cảm thấy hứng thú cả. Còn cô bây giờ lại bắt cậu ta báo thù cho những người không liên quan đến mình? Người ta dựa vào cái gì đây? Nếu cô vô sinh vô dục, mà có thể tùy tiện ba ba ba? Cô không cảm thấy mình rất khôi hài sao?”
“Nhưng mấy năm này chúng ta đều là như vậy, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng hi sinh.”
“Đây là giá trị quan của chúng ta, nhưng cô không thể yêu cầu mỗi người đều như vậy được.” Ninh Triệt giẫm tàn thuốc, nói:
“Nhưng mà cách làm của cô cũng rất đúng, người đàn ông giống như cậu ta chỉ thích hợp làm bạn, không thích hợp làm đồng đội.”
“Hô ~”
Sau khi nói chuyện một hồi với Ninh Triệt, Khưu Vũ Lạc cảm thấy trong lòng của mình đã thoải mái hơn nhiều.
“Được rồi, đừng nói những chuyện này nữa, cô đưa bọn họ đi tập hợp đi, tôi sẽ không tha cho bọn chúng, thù này nhất định phải báo!”
“Tại sao là tôi mang đi? Cô thì làm cái gì?”
“Tôi đến bệnh viện một chuyến, đợi lát nữa sẽ tụ hợp với các người sau.”
“Cô không phải là đến khám phụ khoa đó chứ?”
“Tôi mới 30, nếu như thật sự có bệnh này, tôi cũng không cần sống nữa, con bà nó!”
...
Sau khi rời khỏi lữ đoàn Trung Vệ, Lâm Dật cũng không vội đi, mà tìm một chỗ ăn chút gì đó, sau đó mới chậm rãi đón xe đến sân bay.
Ra khỏi hành lang thương vụ, Lâm Dật chuẩn bị đăng ký, trùng hợp ở lúc này lại nhìn thấy bọn người Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt cũng đang đi ra từ trong sân bay.
Tâm tình của Khưu Vũ Lạc đã tốt hơn nhiều khi nhìn thấy Lâm Dật lần nữa.
Giống như Ninh Triệt nói, mình quả thật không thể yêu cầu tinh thần hiến dâng của Lâm Dật.
Cậu ta có cuộc sống của mình, chỉ là không thích hợp với lữ đoàn Trung Vệ.
Chỉ là đáng tiếc cho năng lực và trình độ của cậu ta, nếu như gia nhập vào lữ đoàn Trung Vệ, tương lai nhất định có thể làm nên chuyện.
Nhưng người không cùng chí hướng thì không thể đi cùng đường, có một số việc không thể quá cưỡng cầu.
“Cậu tính lặng lẽ đi theo cũng vô dụng, tôi đã nói với Lưu lão đại, lữ đoàn Trung Vệ sẽ không thu nhận cậu nữa.” Khưu Vũ Lạc nói.
“Hả?” Lâm Dật nhìn Khưu Vũ Lạc như nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ, “Ai nói là tôi muốn theo chân các người? Tinh thần không bình thường sao?”
“Vậy cậu tới đây làm gì?”
“Tôi về Trung Hải không được sao?”
Vẻ mặt Khưu Vũ Lạc rất lạnh nhạt, “Chuyến bay đến Trung Hải, bây giờ còn chưa đến giờ đăng ký, sao cậu có thể trở về được? Cậu cho rằng đây là xe buýt? Muốn đi là đi sao?”
“Lữ đoàn Trung Vệ sao có thể chọn một người thiểu năng trí tuệ như cô vào vậy?” Lâm Dật chỉ máy bay tư nhân của mình rồi nói:
“Tôi có máy bay tư nhân, có đường đi chuyên dụng, cô cũng đừng để nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của mình chứ.”
------
Dịch: MBMH Translate