“Con đúng là vẫn luôn hành động theo phong cách này.” Thẩm Thục Nghi nói.
“Cho nên cho đến bây giờ, vẫn luôn không có gì bất lợi, người khác cũng chưa từng nắm được bím tóc của mình.”
“Tính cách đi 1 bước tính 3 bước như này ngược lại là rất tốt, nếu không rất khó để đi tới hôm nay.” Thẩm Thục Nghi kẹp một cái bánh bao nhỏ, nói:
“Hôm qua, lúc xảy ra chuyện, bên Yến Kinh là rạng sáng, hai chúng ta cũng chưa trò chuyện nghiêm túc về chuyện này, nói cho tôi biết chuyện cụ thể đi.”
“Thật ra cũng không có gì để nói, tôi đã ghi lại toàn bộ quá trình, ngài xem một chút là biết.”
Điền Nghiên để đũa xuống, đưa di động tới trước mặt Thẩm Thục Nghi.
“Thẩm tổng, đều ở chỗ này đây.”
Trên điện thoại di động có hai đoạn video, một đoạn là Tôn Phượng Thần, một đoạn khác là Lý Chấn.
Đối với người tên Tôn Phượng Thần này, Thẩm Thục Nghi cảm thấy có chút lạ mắt, cũng không biết anh ta là ai.
Nhưng bà lại rất quen thuộc đối với Lý Chấn, đây là trợ lý của Hàn Kim Lôi, có thể xem như là một trong những tâm phúc của anh ta.
“Không khác với những suy đoán của tôi là bao.” Thẩm Thục Nghi cũng không kinh ngạc, hình như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của bà.
“Không có gì bất ngờ cả, ngoài người của Hàn gia ra thì hẳn là sẽ có những người khác tham dự vào đúng không.”
“Dì Thẩm đúng là thông minh, không có chuyện gì có thể qua mặt được dì cả.” Lâm Dật tâng bốc:
“Ngoài Hàn Kim Lỗi, còn có Triệu Quốc Bình.”
Thẩm Thục Nghi nhấp một miếng cháo gạo, đôi mắt đẹp xoay chuyển.
“Không có khả năng, có Lương gia bảo kê cho con, chỉ với hai người bọn họ hẳn là sẽ không dậy nổi sóng gió lớn như vậy được.”
“Còn có Vương gia nữa, bọn họ mới thật sự là người nắm toàn bộ thế cục.”
“Nhà họ Vương muốn tham dự vào sao?!”
Thẩm Thục Nghi và Lương Tồn Hiếu liếc nhau một cái.
Trong mắt bọn họ, đây là chuyện không thể nào.
Bởi vì lấy thế lực Vương gia căn bản sẽ không để Lâm Dật vào mắt.
Dưới cái nhìn của bọn họ, chuyện này có chút không thể tin được, bởi vì căn bản không có một lý do nào thích hợp cả.
“Có phải chuyện máy quang khắc bị lộ rồi hay không?”
Hả???
Một câu nói vô tình của Lương Tồn Hiếu khiến cho Lâm Dật và Thẩm Thục Nghi đột nhiên tỉnh ngộ.
Chuyện này thì lại vô cùng có khả năng.
Một khi máy quang khắc được nghiên cứu thành công, thân phận của Lâm Dật và địa vị của Lương gia tại Trung Quốc chắc chắn sẽ lên cao như nước dâng. Vương gia chuẩn bị thế cục từ trước cũng là chuyện đương nhiên.
Ngoài ra, Thẩm Thục Nghi còn nghĩ tới một khả năng khác.
Lâm Dật là con trai của Lâm Cảnh Chiến!
Năm đó Tần Ánh Nguyệt sắc nghệ vô song, mà thực lực của Lâm Cảnh Chiến cũng là có một không hai tại Trung Quốc. Nếu như có phần lực lượng này đằng sau thì Lâm Dật cũng đủ để thu hút sự chú ý của Vương gia.
Ngoài ra, trình độ và năng lực mà Lâm Dật thể hiện ra đã vượt qua Vương Miện, đây là chuyện mà Vương gia không muốn nhìn thấy.
Dựa vào nguyên nhân này, dường như có thể hiểu được tại sao bọn họ lại làm ra chuyện như vậy.
Thẩm Thục Nghi ngẩng đầu, nhìn Điền Nghiên.
“Hai chúng ta thêm wechat đi, cô gửi hai đoạn video này sang cho tôi.”
“Được, được, tôi quét ngài.”
Đối với Điền Nghiên mà nói, có thể thêm wechat của Thẩm Thục Nghi là một vinh hạnh vô cùng lớn.
“Dì Thẩm, việc này giao cho con xử lý đi.”
“Con xử lý sao?” Trong lòng Thẩm Thục Nghi nổi lên một cỗ dự cảm bất tường.
Nếu như Lâm Dật xử lý chuyện này, nhất định sẽ gây ra tiếng động lớn, dùng cá chết rách lưới để hình dung cũng không đủ, đối với người nào cũng không tốt.
“Con bình tĩnh một chút, chuyện này liên lụy đến rất nhiều người, rất dễ kéo theo cả mình vào đó.”
“Cứ tiếp tục cọ xát với bọn họ như vậy cũng không có ý nghĩa gì, cho nên con không có ý định chơi đùa nữa.”
“Con tuy lỗ mãng, nhưng không phải là người xúc động.” Thẩm Thục Nghi nói.
“Thật ra lần này, nhân tố cứu mạng chủ yếu là cổ phần của Intel. Nếu như không có thứ này, con sẽ trực tiếp bị bọn họ đưa vào tù, con sẽ bị phán 28 năm, Điền Nghiên 16 năm. Đương nhiên, trong này có cả nhân tố diễn xuất nữa. Nếu quả thật đến lúc đó, Trung Quốc cũng không có khả năng để cho Mỹ thẩm phán con. Nhưng điều con muốn nói là, nếu như con lại cho bọn họ cơ hội thì lần tiếp theo sẽ thật sự có khả năng bị chơi chết.”
Thẩm Thục Nghi trầm mặc vài giây đồng hồ, không nói chuyện.
Trải qua thời gian dài, Lâm Dật đều rất nghe lời mình, cho dù là đúng hay sai, nó đều chưa từng phản đối.
Nhưng lần này, thái độ của nó lại kiên định như vậy, chắc hẳn cũng đã suy tính rất lâu.
“Con có thể tự mình xử lý chuyện này, nhưng dì có một yêu cầu, con nhất định phải nghe.”
“Dì Thẩm cứ nói.”
“Con trở về chờ tin của dì, chỉ khi được dì đồng ý thì con mới có thể làm như vậy, chuyện này không có chỗ thương lượng.”
Lâm Dật đoán được, Thẩm Thục Nghi muốn trở về để cân nhắc lợi hại của chuyện này.
Nếu như chuyện này đáng để mạo hiểm, bà ấy mới đồng ý để cho mình làm, nếu như mạo hiểm quá lớn, bà ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nói cách khác, việc này đã biến thành cuộc đánh cược của Lương gia, có thể kéo Vương gia xuống nước hay không thì phải nhìn xem bọn họ rồi.
Nhưng Lương gia đã phát triển mấy chục năm mới có thành tích hôm nay, cho nên bọn họ phải vô cùng cẩn thận đối với bước đi này, sau khi cân nhắc tất cả quan hệ lợi hại mới đưa ra quyết định cuối cùng được.
Cho nên Lâm Dật có thể lý giải.
“Con nghe theo dì Thẩm.”
“Ăn cơm trước đi, không nói mấy chuyện này nữa.” Thẩm Thục Nghi nói.
Ước chừng nửa giờ sau, bữa sáng kết thúc, bốn người mỗi người đi một ngả.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Dật, hai người cũng lên xe.
“Tính cách ngoan độc này của cậu ấy đúng là giống Lâm Cảnh Chiến như đúc.” Lương Tồn Hiếu cảm khái nói.
“Lần này thật sự đã khiến Lâm Dật tức giận, ngay cả lời của em mà cũng không nghe.”
“Năm đó Lâm Cảnh Chiến chính là như vậy, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì sẽ đào động, dù sao cũng là con ruột.” Lương Tồn Hiếu cảm khái:
“Giống như Lâm Dật nói, nếu như trên tay của cậu ấy không có cổ phần Intel thì không chừng lần này đã gãy rồi, phàm là một người đàn ông chính trực thì đều không nhịn nổi cơn tức này.”
Thẩm Thục Nghi trợn mắt nhìn Lương Tồn Hiếu một chút.
“Đến lúc này rồi, anh còn có tâm tư nói đùa.”
“Thật ra anh đã thấy mấy người Vương gia kia không vừa mắt từ lâu rồi, nếu có cơ hội để lay động bọn họ, thì có thể thử một lần.”
“Chẳng lẽ anh cũng ủng hộ suy nghĩ của Lâm Dật? Anh cũng không giống với người cấp tiến như vậy.”
“Chủ yếu là trong mấy năm tới, nếu như không có biến cố lớn thì sự phát triển của Lương gia cũng sẽ chấm dứt, cho nên anh đang đợi một cơ hội, cảm thấy hiện tại không sai biệt lắm.”
Thẩm Thục Nghi nhìn người đàn ông mà mình yêu bằng vẻ mặt kinh ngạc
“Anh thế mà còn nghĩ tới những chuyện này rồi?”
“Anh chỉ là không thông minh như em thôi, nhưng cũng không ngốc, sao lại không thể nghĩ ra được chứ.”
Thẩm Thục Nghi bị Lương Tồn Hiếu chọc cười.
“Đánh giá của anh đối với mình vẫn rất đúng trọng tâm.”
“Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc chí của em kìa, anh thật sự là không nhìn nổi.”
“Không nhìn nổi cũng vô dụng, cũng không thể đổi người, đời này anh cứ cam chịu số phận đi.” Thẩm Thục Nghi nói:
“Ngã tư phía trước cứ đi thẳng đi, em không đến công ty.”
“Đi đâu vậy?”
“Về nhà ngoại.”
“A? Em không phải là muốn trở về để cáo trạng đó chứ.”
“Em phải tìm cha em thương lượng chuyện này một chút. Anh cũng trở về đi, tìm cha nói một chút, xem bọn họ có ý kiến gì không, cơ hội đang bày ở trước mắt, nếu như không nắm bắt thì khá là đáng tiếc.”
------
Dịch: MBMH Translate