Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1183 - Chương 1181. Tôi Muốn Hỏi Thăm Cô Về Một Vấn Đề Bí Mật Riêng Tư

Chương 1181. Tôi Muốn Hỏi Thăm Cô Về Một Vấn Đề Bí Mật Riêng Tư
Chương 1181. Tôi Muốn Hỏi Thăm Cô Về Một Vấn Đề Bí Mật Riêng Tư

Hơn bốn giờ chiều, Lâm Dật và Nhan Từ ra khỏi khách sạn.

Hai người đều lộ vẻ tinh thần sảng khoái, cũng không biết là ai làm ai.

Reng reng reng…

Trên đường đi đón Kỷ Khuynh Nhan đi làm về, Lâm Dật nhận được điện thoại do Khưu Vũ Lạc gọi tới.

"Có nhiệm vụ à?"

"Không phải là nhiệm vụ, là vài chuyện nội bộ." Khưu Vũ Lạc nói:

"Chuyện Vương Miện xin nghỉ việc ở lữ đoàn Trung Vệ, chắc cậu biết rồi chứ?"

"Tôi có biết, lúc trước Ninh Triệt có gọi điện thoại nói với tôi."

"Bây giờ đã có kết quả cụ thể, sau khi Vương Miện xin nghỉ việc, anh Lưu đề cử cậu làm tổ trưởng tổ một, các lãnh đạo khác cũng đã phê duyệt, cho nên cậu cần phải đến Yến Kinh để làm thủ tục giao nhận, bao giờ cậu rảnh?"

"Chuyện này cứ tùy tiện xử lý là được à, còn cần tôi tự mình đi qua một chuyến sao?"

"Dù gì cũng là bổ nhiệm quân sự hàng đầu. Theo quy định, cậu phải trình diện. Hơn nữa anh Lưu hình như còn có chuyện muốn nói với cậu, cho nên cậu cần phải qua một chuyến."

"Vậy cũng được, tôi là người rảnh rỗi, lúc nào cũng có thời gian."

"Ngày kia được không? Ngày mai cậu qua đây. Cậu thấy thu xếp như vậy có được không?"

"Được, chờ sáng mai tôi lên máy bay sẽ gọi điện thoại cho các cô."

"Được."

Lát sau, Lâm Dật đón được Kỷ Khuynh Nhan, hai người đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, sau đó về nhà cùng nấu cơm, cuộc sống không quá dao động, bình lặng giống như nước hồ vậy.

Sáng hôm sau, Lâm Dật đi tới tập đoàn Lăng Vân, hỏi thăm về tình hình của công ty trong thời gian gần đây, đồng thời cũng quyết định chuyện du lịch nước ngoài.

Bọn họ quyết định địa điểm là ở Nhật, thời gian là trong năm ngày.

Về phần các chi tiết khác, Lâm Dật không quan tâm.

Bởi vì hôm qua anh đã nói cho Kỷ Khuynh Nhan biết, mình sắp qua Yến Kinh công tác, cho nên lúc sắp đi, Lâm Dật gửi WeChat cho Kỷ Khuynh Nhan, thông báo cho cô biết mình sắp đi.

Hơn sáu giờ chiều, máy bay hạ cánh xuống sân bay Yến Kinh.

Lâm Dật cũng đủ thể diện, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt cùng qua đón anh.

Khưu Vũ Lạc mặc một chiếc váy dài, chân đi giày xăng-̣đan, cho dù gần ba mươi tuổi nhưng nhìn có cảm giác như còn sinh viên.

Trái lại Ninh Triệt gợi cảm hơn nhiều.

Áo ba lỗ, quần soóc bò, chân đi đôi AJ1 bắc Carolina, đi ở trên đường còn thu hút sự chú ý hơn cả Khưu Vũ Lạc.

"Hai người cùng tới đón tôi, thật sự làm cho tôi vừa mừng vừa lo."

"Khi chúng tôi đến Trung Hải, cậu cũng nhiệt tình chiêu đãi. Cậu đến Yến Kinh, chúng tôi tất nhiên không thể kém hơn được." Ninh Triệt nói:

"Chắc chắn rồi, nếu cậu muốn nói cảm ơn, cảm ơn một mình tôi là được rồi, bởi vì chỉ có tôi mới thật lòng tới đón cậu."

"Ồ? Cô làm sao? Chẳng lẽ cô tới đón người khác?" Lâm Dật liếc nhìn Khưu Vũ Lạc: “Trông cô ăn mặc trong sáng như vậy, chắc không phải đón bạn trai cũ chứ?"

"Cái gì gọi là tôi ăn mặc trong sáng, tôi vẫn luôn như vậy được chưa? " Khưu Vũ Lạc không mặn không nhạt nói:

"Tôi mới không giống người nào đó, mỗi ngày trang điểm lẳng lơ như vậy để dụ dỗ đàn ông."

"Tôi là lẳng lơ trực tiếp, cô mới là trong nóng ngoài lạnh, nói trắng ra là cùng một tính chất thôi."

Ninh Triệt nói mà không hề đỏ mặt:

"Hơn nữa, cô và bạn trai cô, ba ngày tranh cãi nhỏ, năm ngày tranh cãi lớn, tôi dùng gót chân nghĩ cũng biết hai người các ngươi chẳng thành đôi được, dây dưa nữa thì có ý nghĩa gì, còn không bằng như chị đây, tự do thoải mái hơn nhiều."

"Được rồi được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa." Lâm Dật nói:

"Chúng ta mau tìm một chỗ ăn cơm đi, tôi sắp chết đói rồi."

"Đi thôi, hôm nay ăn vịt nướng, tôi đã đặt chỗ trước cho cậu rồi."

"Được, tôi không kén chọn, có thể ăn no là được rồi."

Ninh Triệt lái một chiếc xe Mercedes Maybach, đây là cô cố ý mượn ba cô tới đón Lâm Dật.

Mà trên đường đi, Lâm Dật cũng biết nguyên nhân Khưu Vũ Lạc tới đón mình.

Cô cãi nhau với bạn trai cho nên mới đi cùng Ninh Triệt tới đón Lâm Dật.

Khi ba người Ninh Triệt lái xe tới Toàn Tụ Đức, mới phát hiện Đào Thành đã ở đây, cũng đã gọi món trước.

Bọn họ đến là có thể ăn, không cần chờ.

"Tôi có cơ hội từ chối chuyện làm tổ trưởng không?"

Lâm Dật vừa ăn vịt nướng vừa nói, nó vẫn khó ăn như trước.

"Người khác tranh cướp tới vỡ đầu để làm chuyện này, sao cậu lại không có hứng thú chứ?" Đào Thành hỏi.

"Tôi cảm thấy bắt cá vẫn tương đối thoải mái hơn." Lâm Dật nói: "Xảy ra chuyện còn có người khác chống đỡ giúp, thật tốt."

Khưu Vũ Lạc trừng mắt nhìn Lâm Dật: “Cậu đừng nghĩ tới chuyện từ chối nữa. Anh Lưu đã cố gắng hết sức đề cử cậu lên chức, nếu cậu ném đấy không làm, anh ấy chắc hẳn sẽ chém chết cậu."

"Còn không à? Cậu xem như là người thăng chức nhanh nhất trong lữ đoàn Trung Vệ từ trước tới nay, chỉ cần biểu hiện tốt một chút, hình của cậu lại có thể được xuất hiện ở trên tường của lữ đoàn Trung Vệ." Đào Thành nói.

"Đừng, đừng, đừng, tôi mới hơn hai mươi tuổi, còn không muốn lên tường liệt sĩ."

Reng reng reng…

Vào lúc này, điện thoại của Khưu Vũ Lạc đổ chuông, là bạn trai cô ta gọi điện thoại tới.

Thấy tên người hiện ra trên màn hình, Khưu Vũ Lạc không nhận, trực tiếp cúp máy.

Nhưng bên kia rất nhanh đã gọi tới lần thứ hai.

Lần này Khưu Vũ Lạc tuyệt tình hơn, trực tiếp tắt máy, không cho anh ta chút cơ hội nào.

"Cãi nhau thì cãi nhau nhưng cô vẫn nên nghe máy." Ninh Triệt nói.

"Kệ anh ta, chúng ta ăn cơm trước đi. " Khưu Vũ Lạc vừa ăn vừa nói.

"Tôi nhìn hai người cũng thấy mệt. Đây cũng là nguyên nhân bà đây không muốn yêu đương."

Ninh Triệt nói xong, nhìn Lâm Dật: “Cậu một mình có tới bốn người, không mệt sao?"

"Không mệt, tôi là máy móc tự động hoá, không phải là các cô cũng vậy sao?"

"Hả? Máy móc tự động hoá à?" Ba người Ninh Triệt đều không hiểu Lâm Dật nói có ý gì.

"Chính là bớt việc, không có ý xấu như vậy đâu."

Đào Thành lặng lẽ ăn, lặng lẽ chảy nước mắt hâm mộ.

"Lâm Dật, tôi có chút chuyện riêng tư muốn hỏi cậu?" Ninh Triệt hỏi với vẻ thần bí.

Lâm Dật liếc nhìn Ninh Triệt: “Chị mắc bệnh phụ khoa? Bị ngứa à?"

"Tôi không phải là Vũ Lạc, ngay cả bạn trai còn không có, sao mắc bệnh phụ khoa được."

Ánh mắt của Lâm Dật và Đào Thành đồng thời nhìn sang Khưu Vũ Lạc.

Lâm Dật thả miếng thịt vịt trên tay xuống, lau tay: “Vừa lúc trong phòng không có người ngoài, cô cởi quần ra cho tôi xem thử. Bệnh phụ khoa nên trị sớm, nếu không sẽ thành vấn đề lớn đấy."

Khưu Vũ Lạc vừa xấu hổ lại vừa lúng túng: “Lăn, bà đây không có bệnh!"

"Có gì phải ngượng chứ? Ở trước mặt các bác sĩ chuyên nghiệp như chúng tôi, cô chỉ là một đống bộ phận mà thôi." Lâm Dật nói:

"Hơn nữa, với sắc đẹp và dáng người như cô, tôi cũng không care, yên tâm, cởi đi."

"Cút cút cút, có tin tôi một dao chém chết cậu không?"

Khưu Vũ Lạc mắng một trận giống như người đàn bà chanh chua, lại nhéo Ninh Triệt.

"Bà đây rửa mỗi ngày, hàng năm đều kiểm tra sức khỏe, sao có thể có bệnh được!"

"Tôi chưa nói cô có bệnh mà? Đây là bản thân các người kéo vào đấy chứ."

"Bớt nói nhảm thôi, trở lại đề tài vừa rồi!"

Ninh Triệt trêu Khưu Vũ Lạc xong, nghiêm mặt nhìn Lâm Dật hỏi:

"Cậu ăn ngay nói thật đi, có phải Vương Miện rời đi có liên quan tới cậu không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 1181.
Bình Luận (0)
Comment