Tuy lần này anh không ngã bị thương nhưng chắc chắn sẽ phải chịu đau một hồi.
Lâm Dật đứng dậy xoa xoa người, sau đó đi về hướng Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt.
Lúc này, hai người cũng đã xử lý xong đám tay chân mà Takayama Kenji dẫn đến, đang bận thu dọn chiến trường.
Hai người rút hết xăng ra khỏi xe, chuẩn bị châm lửa thiêu rụi tất cả.
Vốn dĩ Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đều nghĩ rằng với thực lực của Lâm Dật, muốn bắt được Takayama Kenji sẽ không thành vấn đề.
Chẳng qua cơ hội để thực hiện được chuyện này lại không lớn như vậy, nhưng ít nhất đã đuổi được người đi rồi.
Lâm Dật lại không phải thần thánh nên không thể đòi hỏi quá đáng được.
“Anh có nỗi lòng muốn nói ra không?” Khưu Vũ Lạc hỏi.
“Kỹ năng lái xe của cô khá tốt nhỉ.”
“Cô ấy quê mùa lắm, kỹ năng lái xe không giỏi bằng tôi đâu.” Ninh Triệt nháy mắt nói.
“Ý của tôi không phải nói về chuyện đó.” Lâm Dật nói tiếp:
“Trước tiên cô lái xe đưa bạn tôi đi, tôi chỉ có một yêu cầu là phải đảm bảo an toàn cho cậu ta, cô có thể làm được không?”
Khưu Vũ Lạc nhìn Lâm Dật, cô ta chưa từng thấy vẻ mặt Lâm Dật nghiêm túc như vậy, bèn gật đầu lia lịa: “Có thể!”
“Được rồi, cô đưa anh ấy đi trước nhé!”
Nói xong, Lâm Dật quay sang Ninh Triệt: “Cô đi theo tôi!”
“Được!”
Lâm Dật vốn định đích thân đưa Lương Kim Minh đi, sau đó sẽ từ từ quay lại đối phó với Mitsui Yuzhi.
Nhưng vừa rồi, Takayama Kenji đã chạy trốn và gián tiếp tạo cơ hội cho anh, khiến anh không thể dễ dàng buông tay, nếu không rất khó tìm lại được cơ hội như vậy.
Sau khi bàn giao xong nhiệm vụ, hai nhóm chia nhau ra làm việc.
Khưu Vũ Lạc lên chiếc xe Honda, chở Lương Kim Minh rời đi.
Nhưng cô ta sẽ không đi đến sân bay.
Ở Đảo quốc, nơi an toàn nhất là đại sứ quán, chỉ cần đến đó thì không ai có thể đe dọa được họ!
Lâm Dật và Ninh Triệt lên chiếc xe Civic thuê ở sân bay.
“Chúng ta sẽ làm gì? Đi bắt Mitsui Yuzhi sao?” Sau khi lên xe, Ninh Triệt bèn hỏi.
Lâm Dật gật đầu: "Cho tôi mượn điện thoại dùng một chút."
"Đừng nhìn album, toàn là ảnh riêng tư của tôi thôi, muốn xem thì tôi cũng không ngại, chỉ cần anh không bị dục vọng xâm chiếm là được." Ninh Triệt đưa điện thoại qua, nói.
"Nếu tôi thực sự có ý nghĩ đó, tôi sẽ bảo cô cho xem luôn."
"Vậy anh muốn làm gì?"
"Vừa rồi lúc tôi đuổi theo Takayama Kenji, tôi đã ném điện thoại của mình vào xe của hắn, dùng chức năng tìm kiếm có thể định vị được điện thoại đang ở đâu, như vậy có thể khoanh vùng vị trí của bọn chúng.” Lâm Dật nói tiếp:
"Trước đây tôi cũng dùng phương pháp này mới tìm được Eliza để lấy lại quặng đấy. "
“Hả?”
Ninh Triệt liếc anh một cái: "Lâm Dật, anh đúng là một tiểu thiên tài!"
"Sao lại là tiểu? Chẳng lẽ tôi không đủ lớn sao?"
"Vậy lúc cởi quần có thể đến xem."
"Chết tiệt!"
Lâm Dật cầm di động của Ninh Triệt lần theo dấu vết tìm ra vị trí điện thoại của mình, sau đó lái xe đuổi theo.
...
Đảo quốc, Yokohama, Viện nghiên cứu sinh vật học hiện đại.
Viện nghiên cứu sinh vật hiện đại này từng trực thuộc Đại học Y khoa Tokyo.
Mặc dù sau khi tách ra có quan hệ mật thiết với Đại học Y khoa Tokyo, nhưng xét về thành phần thì nơi này vẫn được coi như một viện nghiên cứu tư nhân.
Mà viện trưởng lại chính là là Mitsui Yuzhi.
Gen gốc trong tay ông ta được phát triển từ đây.
Viện nghiên cứu được chia thành hai khu vực.
Khu A được trưng bày với bên ngoài, mọi giao dịch hợp tác đối ngoại và các dự án nghiên cứu phát triển khác nhau đều được thực hiện tại đây.
Khu B là một viện nghiên cứu tư nhân hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của Mitsui Yuzhi, hai khu này nằm cách nhau gần một cây số, cũng không tính là xa.
Nửa đêm rạng sáng, Takayama Kenji lái xe dừng ở cổng khu B.
Viện nghiên cứu khu B có tổng cộng ba tòa nhà, lúc này trời tối đen như mực, không một ngọn đèn sáng.
Gió lay động những chiếc lá, tiếng xào xạc xao động tạo nên một cảm giác u ám và lạnh lẽo.
Thấy đó là xe của Takayama Kenji, hai người bảo vệ cửa lập tức mở cổng khu B, nghênh đón anh ta đi vào.
Takayama Kenji không nói lời nào, điều khiển xe đến trước tòa nhà của viện nghiên cứu.
Tháo dây an toàn rồi xuống xe, Takayama Kenji cầm lấy chìa khóa, mở cửa điện tử rồi đi thẳng vào.
Nhưng anh ta không hề bật đèn trong hành lang,
Anh ta cũng không dùng điện thoại để chiếu sáng, bước đi trong bóng tối, thậm chí gần như đang chạy từng bước nhỏ.
Có vẻ như đêm tối không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến anh ta.
Lần theo cầu thang, Takayama Kenji đi xuống tầng hầm thứ ba.
Các hành lang được chiếu sáng rực rỡ tạo thành một sự tương phản rõ nét với mặt đất.
Thật giống như bước từ đêm tối sang ban ngày.
Takayama Kenji tăng tốc độ, đi đến phía trong cùng của hành lang rồi bấm chuông cửa bên ngoài.
Sau vài giây, cánh cửa sắt tự động mở ra, Takayama Kenji sửa sang lại bộ tây trang trên người một chút và tiêu sái bước vào.
Trong phòng thí nghiệm bố trí hơn mười cái máy tính và nhiều loại dụng cụ cỡ lớn với đủ loại kiểu dáng khác nhau, lúc này chúng phát ra âm thanh ầm ầm giống như một chiếc máy kéo sắp bị hư.
Tổng cộng có hơn ba mươi thực nghiệm viên đang làm việc chăm chỉ, thậm chí một số người trong bọn họ còn không nhận ra Takayama Kenji đã bước vào.
Lúc này, Mitsui Yuzhi đang ngồi trước bục thí nghiệm, trên tay cầm một bản báo cáo dày cộp, tay ông ta không ngừng lật giở.
Chiếc hộp đen lấy được từ Lâm Dật đặt ngay bên cạnh ông ta, nó đã được mở ra, quặng Bath nằm im lìm trong đó.
Mà khóe miệng ông ta cũng lộ ra vẻ vui sướng không kiềm chế được.
“Thủ lĩnh!”
Takayama Kenji bước đến trước mặt Mitsui Yuzhi, cúi đầu nói.
"Mọi chuyện xử lý thế nào, không để lại dấu vết gì chứ?" Mitsui Yuzhi trầm giọng hỏi.
Takayama Kenji lại cúi đầu.
“Thật có lỗi với ngài, nhiệm vụ đã thất bại.”
“Thất bại?”
“Khi chúng tôi đuổi tới nơi, Eliza đã bị cậu ta giết chết, hơn nữa bên cạnh cậu ta còn có thêm hai người bạn đồng hành, cả hai đều rất mạnh, chắc hẳn đã đạt đến cấp độ D. Chúng tôi không phải đối thủ của bọn họ, cuối cùng chỉ có tôi chạy thoát thân về đây.”
Sắc mặt Mitsui Yuzhi hơi thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng.
"Cậu làm thế nào trốn về đây được, với tính cách của Lâm Dật, không thể có chuyện cậu ta dễ dàng buông tha cho cậu.”
"Khi tôi nhận ra tình thế bất lợi cho mình, tôi đã lên xe chạy đầu tiên, cậu ta đuổi theo bắt kịp xe tôi, nhưng đã bị tôi hất văng ra.”
“Ý cậu là, cậu ta đã đuổi kịp cậu, sau đó cậu lái xe hất văng cậu ta?”
“Vâng.” Takayama Kenji cúi đầu nói.
“Chuyện này thuộc về trách nhiệm của tôi, tôi đã đánh giá tình huống sai lầm, nếu không sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.”
Mitsui Yuzhi nheo mắt, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ.
Vài giây sau, Mitsui Yuzhi đột ngột bật dậy, động tác vẫn còn lưu loát dứt khoát như người trẻ tuổi.
Trong lúc vội vàng, Mitsui Yuzhi cất chiếc hộp đen đi.
Sau đó ông ta rút một khẩu súng từ trong người ra, chĩa vào đầu Takayama Kenji và nói:
"Mấy năm nay cậu quả thật đã giúp tôi làm rất nhiều chuyện, cho nên tôi vẫn luôn đối đãi với cậu như tâm phúc, nhưng trong chuyện này cậu lại bất cẩn, làm hỏng chuyện tốt của tôi, thế nên tôi không thể giữ lại cậu.”
Bằng!
Một tiếng súng vang lên, kèm theo một lỗ máu trên đầu Takayama Kenji!
Cả người anh ta theo tiếng động mà ngã xuống đất!
Chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ!
------
Dịch: MBMH Translate