Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1314 - Chương 1312: Xúc Tu Của Gia Tộc Mitsui

Chương 1312: Xúc Tu Của Gia Tộc Mitsui
Chương 1312: Xúc Tu Của Gia Tộc Mitsui
Chương 1312: Xúc Tu Của Gia Tộc Mitsui




Nghe được câu trả lời như vậy, tâm trạng của Dư Tư Dĩnh tốt hơn không ít.

Tối thiểu nhất không là vì năng lực của chính mình có vấn đề.

"Nhưng tôi nghe nói, lữ đoàn Trung Vệ muốn đem tổ một chế tạo thành một tiểu tổ đóng vai trò mũi nhọn sắc bén, nếu như nhân viên được phân phối một cách bình quân, cũng sẽ không đạt được hiệu quả như vậy."

Lâm Dật ngẩng đầu liếc nhìn Dư Tư Dĩnh một chút, thản nhiên nói:

"Vậy cô cảm thấy, chấp hành nhiệm vụ của lữ đoàn Trung Vệ, chỉ dựa vào trình độ cá nhân tự thân là có thể sao?"

"Đúng!"

Dư Tư Dĩnh không kiêu ngạo không tự ti trả lời,

"Năng lực có thể giải quyết hết thảy mọi vấn đề, nếu như không giải quyết được, vậy thì chính là năng lực còn chưa đủ."

Bốn người Lâm Dật liếc nhìn lẫn nhau một cái, cảm giác cô nàng Dư Tư Dĩnh này cũng thật có ý tứ.

"Nếu như cô suy nghĩ như vậy, thì càng không có tư cách tiến vào tổ một."

Lâm Dật nói ra.

"Vì cái gì?"

"Chẳng lẽ cô không biết, thời điểm đánh nhau cũng phải động não sao?"

Lâm Dật nói ra:

"Nếu như thành lập tiểu tổ dựa theo thuyết pháp của cô, thì cuộc thử huấn cũng sẽ không cần phiền toái như vậy, trực tiếp tổ chức đơn đấu, người thắng là có thể trúng tuyển. Loại người không động não như cô, đừng nói là gia nhập tổ một, dù là đi vào tổ khác, đoán chừng cũng sống không quá một năm."

Dư Tư Dĩnh nhíu hàng lông mày lại, muốn phản bác nhưng lại không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể ra vẻ cường ngạnh nói:

"Nhưng tôi vẫn muốn gia nhập tổ một, tôi sẽ dùng năng lực của mình để chứng minh, tôi không chỉ có thực lực mạnh hơn so với người khác, ngay cả đầu óc cũng dễ dùng hơn."

"Vậy được, tôi sẽ cho cô một cơ hội."

Lâm Dật nói ra:

"Nếu như kết thúc cuộc khảo nghiệm hai ngày sau, cô còn có thể lấy được vị trí trước hai, vậy thì tổ một muốn cô."

"Đây chính là anh nói, một lời đã định!"

"Ừm."

"Vậy tôi không còn vấn đề gì khác!"

"Nếu như không có thì đi ăn cơm đi."

"Vâng!"

Sau khi Dư Tư Dĩnh rời đi, Lâm Dật nhìn sang Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt.

"Tôi xin hai người các cô tích đức mồm miệng một chút đi, đừng nói xấu tôi có được không."

"Lúc đó tôi cũng chỉ thuận miệng nói ra, ai biết cô ta đầu óc thẳng thắn, thế mà còn tới tố cáo anh."

Ninh Triệt nói ra:

"Tuy nhiên người này quả thật có chút hiềm nghi không động não, lúc thi hành nhiệm vụ nói không chừng sẽ xúc động."

"Nhìn xem tình huống rồi nói sau, rõ ràng sau hai ngày thử huấn, thi tài cũng không phải là năng lực cá nhân, nếu như trình độ không đạt được, tôi cũng không muốn nàng."

"Lấy cá tính của nàng ta, nếu như không thể tiến vào tổ một, nói không chừng sẽ lui ra, nên mọi người đều nên chuẩn bị tâm lý cho vị trí trống ấy."

Khưu Vũ Lạc nói ra.

Suy tư vài giây đồng hồ, Lưu Hồng nói ra:

"Lâm Dật, tôi thấy cậu cũng đừng quá xoắn xuýt nàng. Cuộc thử huấn ba ngày trước nàng ta đạt thành tích tốt như vậy, đoán chừng tiếp theo cũng sẽ đạt thành tích không quá kém, nếu như là loại người không dùng được đầu óc kia, cũng không có khả năng tuổi quá trẻ mà đạt đến cấp D. Cậu giữ nàng lại đi, nhân tài như vậy nếu như thả đi, cũng là tổn thất của lữ đoàn Trung Vệ."

"Nhìn tình huống rồi nói sau."

Lâm Dật sau đó ứng phó nói.

"Tiểu Ninh, nàng đã nói rõ không muốn đi vào tổ ba, trong lòng cô cũng nên suy nghĩ đối tượng khác, đợi đến sau khi cuộc thử huấn kết thúc, tôi để cô tuyển chọn trước mấy người."

"Như thế vẫn còn được, nếu không sau này tổ ba không ngóc đầu lên được ở lữ đoàn Trung Vệ này."

Ngày cuối cùng thử huấn, mãi đến hơn ba giờ chiều mới kết thúc, Lâm Dật và Ninh Triệt hẹn xong, buổi tối đi đến bar uống rượu, đi làm hao mòn cái đêm dài đằng đẵng này.

. . .

Đại khách sạn Bàn Cổ thất tinh, một chiếc Rolls-Royce Gust đỗ ở trước cửa khách sạn.

Cửa xe mở ra, Trầm Thiên Trác, Tôn Phú Dư và Lục Dĩnh từ trên xe đi xuống.

"Khách sạn này thực sự rất tốt, xem như tiêu chuẩn cao nhất ở Yến Kinh đi."

Tôn Phú Dư cảm khái nói.

"Cũng không kém bao nhiêu, khách sạn do tập đoàn tổng đề cử, khẳng định không sai được."

Trầm Thiên Trác vừa cười vừa nói:

"Đi thôi, về phòng trước, sau đó tìm địa phương ăn uống một chút gì đó."

"Được."

Ba người xách hành lý đi vào khách sạn, bởi vì sớm đặt trước gian phòng, nên chẳng bao lâu đã cầm được thẻ ra vào trước quầy lễ tân, sau đó đứng chờ ngoài cửa thang máy xuống.

"Tiến sĩ Trầm."

Ngay tại thời điểm ba người chờ thang máy, nghe được có người hô tên của mình, Trầm Thiên Trác quay đầu nhìn lại.

Phát hiện người nói chuyện mặc một bộ vest chỉnh tề, cũng đang mỉm cười nhìn mình.

Trầm Thiên Trác trên dưới đánh giá một phen, nhớ lại khẩu âm mà hắn vừa nói chuyện, thử dò xét nói:

"Các vị là người Đảo quốc?"

"Đúng thế."

Trầm Thiên Trác biểu lộ trở nên nghiêm túc, bên trong ánh mắt mang theo một vệt phòng bị.

"Các vị chắc hẳn là người của gia tộc Mitsui?"

"Đúng thế."

Người đàn ông nhỏ bé nói:

"Trước tự giới thiệu mình một chút, tôi là trợ lý của ngài Mitsui Mineyuki, cùng đi tham gia hội nghị giao lưu quốc tế về chất bán dẫn lần này, mà tôi nhận mệnh lệnh của ngài Mitsui Mineyuki, mời ngài đi qua uống trà ôn chuyện."

"Trước đó thời điểm tôi đi tới Đảo quốc, các người đã mời qua tôi một lần, lần đó tôi không có đáp ứng, lần này cũng sẽ không."

Trầm Thiên Trác nói ra:

"Mà lại ta cùng Mitsui Mineyuki tiên sinh cũng không nhận ra, lại càng không cần thiết phải ôn chuyện gì đó."

"Nhưng ngài Mitsui Mineyuki nói, lần này cần phải mời ngài đi qua, có chuyện quan trọng muốn nói chuyện. Chúng tôi cũng là phụng mệnh đến đây, còn xin tiến sĩ Trầm hiểu cho."

"Tôi hiểu nỗi khó xử của các người, nhưng tôi thật cảm thấy không có tất yếu cần trao đổi, cho nên vẫn nên mời trở về đi."

Trầm Thiên Trác quả quyết cự tuyệt,

"Còn nữa, hi vọng sau này các người không nên tới tìm tôi nữa, tôi sẽ không đáp ứng các người bất kỳ lời mời nào cả."

Đối với tính khí bản thân của Trầm Thiên Trác, Tôn Phú Dư và Lục Dĩnh đều biết đến.

Lúc trước, thời điểm hai người bọn họ đi tới nước Mỹ mời hắn gia nhập tập đoàn Lăng Vân, đợi chừng ba ngày đều không cho mình cơ hội gặp mặt.

Chỉ là một người Đảo quốc, lại làm sao có thể mời được hắn.

"Thế nhưng mà. . ."

"Huynh đệ, đừng thế nhưng mà."

Nam trợ lý nói còn chưa dứt lời thì bị một giọng nói đánh gãy.

"Lâm tổng?!"

Nhìn thấy Lâm Dật đứng ở trước mặt, ba người Trầm Thiên Trác đều hết sức kinh ngạc, không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải hắn.

Lâm Dật gật gật đầu, sau đó quay về phía nam trợ lý nói ra:

"Trầm lão đại đã từ chối anh, cũng không cần dính lấy giống như thuốc cao da chó vậy."

Nam trợ lý chau mày, ánh mắt nhìn chăm chú lên Lâm Dật, trong nháy mặt biểu lộ trở nên lạnh lùng.

"Đây là chuyện giữa chúng tôi, không liên quan với anh, hy vọng anh mau rời đi."

Lâm Dật khiêu mi nhìn đối phương,

"Anh bạn đang uy hiếp tôi."

"Tôi không muốn cùng đánh nhau với anh, chỉ cần anh. . ."

Lâm Dật biểu lộ không kiên nhẫn, không chờ nam trợ lý nói dứt lời, trực tiếp động thủ!

Phát giác được sự tình không đúng, nam trợ lý không có ngồi chờ chết, cũng bày ra tư thái phòng ngự!

Hô thông!

Mặc dù có chuẩn bị, nhưng mà nam trợ lý còn đánh giá thấp Lâm Dật!

Một cước này đá vào trên người, xương cốt tựa như gãy mất vậy!

Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến cho những người đi qua chung quanh giật nảy mình.

Người có thể ở lại khách sạn Bàn Cổ, đều là nhân vật có mặt mũi, đây còn là lần đầu tiên thấy có người đánh nhau ở chỗ này.

Bảo vệ của khách sạn nhanh chóng kịp phản ứng, muốn trước xông lên, nhưng lại bị quản lý của khách sạn ngăn cản.

"Các anh cũng đừng ai đi qua đó!"

Quản lý khách sạn nói.

"Quản lý, bên kia đều đánh nhau, chúng ta không thèm quan tâm quản đến sao?"

"Người đàn ông kia là người mà chúng ta không thể trêu vào, thành thành thật thật ở lại chờ là được rồi."

-------------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment