Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1316 - Chương 1314: Nằm Vùng Nổi Lên Mặt Nước

Chương 1314: Nằm Vùng Nổi Lên Mặt Nước
Chương 1314: Nằm Vùng Nổi Lên Mặt Nước
Chương 1314: Nằm Vùng Nổi Lên Mặt Nước




"Điều này, điều này sao có thể!"

Lục Dĩnh hét lên một tiếng,

"Toàn bộ phòng thí nghiệm máy quang khắc đều được bảo mật, hơn nữa Lương Bí Thư còn bố trí cảnh sát vũ trang trấn giữ, đồng thời cũng ký hiệp nghị bảo mật, không có khả năng xuất hiện loại sự tình này!"

Trong số ba người, Tôn Phú Dư phụ trách mảng nghiệp vụ điện thoại di động.

Cho nên việc này không liên quan gì với hắn.

Nhưng một khối hạng mục vẫn luôn là chính mình và Trầm lão đại phụ trách.

Xảy ra chuyện như vậy, hai người khó có thể tránh khỏi tội lỗi!

Lục Dĩnh không có cách nào tiếp nhận, thậm chí có loại ý nghĩ lấy cái chết làm rõ ý chí.

"Lâm tổng. . ."

Trầm Thiên Trác cũng kinh ngạc không nói ra lời.

Sự đả kích này đối với hắn mà nói, cũng thật to lớn!

Tốn khoảng thời gian suốt hơn một năm, mấy trăm vị nhân viên nghiên cứu khoa học, hao tổn của cải đến cả 100 tỷ. . .

Tại thời khắc này, tất cả mọi thứ đều đổ xuống sông xuống biển.

"Không cần phải nói bất kỳ điều gì, tôi tin tưởng các người."

Lâm Dật nói ra.

"Ô ô ô. . ."

Lục Dĩnh không nhịn được bật khóc, vị nữ tiến sĩ có IQ siêu cao này tâm tình không được tốt, ở thời điểm này, làm sao cũng không thể khống chế nổi nước mắt của mình.

"Trước đó từng phát sinh qua một lần chuyện như vậy, hiện tại lại tiếp tục xảy ra nữa, Lâm tổng, tôi có lỗi với anh."

Hô. . .

Lâm Dật hít sâu, cố gắng để dòng suy nghĩ của mình bình phục trở lại.

Nếu như mình không thể tỉnh táo, tâm tình của bọn họ cũng bị hỏng mất.

"Các người đều là người làm nghiên cứu khoa học, chưa thấy qua trên chuyện người lừa ta gạt trên thương trường. Xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng không trách cứ các người, chính tôi cũng có trách nhiệm."

"Tôi và Tiểu Lục không giống nhau."

Trầm Thiên Trác thở dài, giống như già thêm mấy tuổi.

"Trước đây tôi từng nhận chức ở MicroSoft, hơn nữa tôi còn là người phụ trách an toàn của phòng thí nghiệm, vô luận là nhìn từ góc độ nào, tôi đều phải hoàn toàn chịu trách nhiệm."

Trầm Thiên Trác cũng không thể khống chế tốt tâm tình của mình.

Hơn một năm vừa qua, hắn đem toàn bộ tâm huyết bản thân, đều trút xuống trên mảng máy quang khắc.

Đối với hắn mà nói, bộ máy móc lớn sắp được lắp ráp hoàn thành kia, tựa như là đứa con của hắn vậy.

Hiện tại vô duyên vô cớ bị trộm, về mặt tình cảm, hắn cũng không có cách nào tiếp nhận.

"Tôi đã phụ sự tín nhiệm của cậu, không có xử lý tốt hạng mục này, tôi có lỗi với cậu."

Vừa nghĩ tới đó, Trầm Thiên Trác càng thêm không khống chế nổi tâm tình của mình.

Hắn biết rõ, Lâm Dật đặt nhiều trọng điểm đối với hạng mục này.

Dành cho mình vô hạn điều kiện, tài lực vật lực, dốc hết tất cả, lại bị chính mình làm thành cái bộ dạng này.

"Trầm lão đại. . .

Lâm Dật nhấn mạnh,

"Việc này không trách anh, con người đều có sai lầm, ngựa còn có mất cương, anh không cần tự trách. Đây rõ ràng là sự kiện được mưu đồ từ lâu, ngay cả tôi cũng chưa chắc có thể phát hiện."

"Hơn nữa, hiện tại cũng không phải thời điểm nói những thứ này, còn có khả năng bổ cứu. Đây chính là giới thương nghiệp, làm quen với nó là được."

Reng reng reng _ _

Đúng lúc này, điện thoại di động của Trầm Thiên Trác vang lên, là Mitsui Mineyuki gọi điện thoại tới.

Lâm Dật biểu lộ trầm thấp, tiếp nhận điện thoại, nhưng không có mở loa ngoài.

"Lâm tiên sinh, tập file gửi cho anh, chắc đã thấy rồi chứ."

"Chiêu này chơi đúng là cao minh."

"Có thể nhận được sự khích lệ của Lâm tiên sinh, đó là vinh hạnh của chúng tôi."

Mitsui Mineyuki nói ra:

"Hiện tại cậu suy nghĩ kỹ chưa? Nếu như cậu, hoặc là tiến sĩ Trầm đồng ý hợp tác với chúng tôi, tôi sẽ cất đi phần báo cáo này, và nó vẫn như cũ là kiệt tác của tập đoàn Lăng Vân. Nếu như cậu không nguyện ý, vậy thì phải nói tiếng xin lỗi rồi."

"Nếu ông muốn nói như vậy, thì cũng quá xem thường tôi."

Lâm Dật cười nói:

"Nếu tôi chịu lấy sự uy hiếp của ông, thì không xứng gọi là Lâm Dật."

“Cậu thật vô cùng khiến người ta kính nể đấy. Vậy tôi cũng không còn lời gì để nói, hy vọng cậu không nên hối hận với quyết định vừa rồi, đây có lẽ là bước ngoặt vận mệnh của cậu."

"Ha ha. . ."

Lâm Dật cười lạnh một tiếng,

"Tại trước khi tôi còn chưa có nổi giận, tốt nhất là ông nói cho tôi biết, kẻ được xếp vào nằm vùng ở phòng thí nghiệm là ai. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả."

"Lâm tiên sinh, cậu thực sự là quá hài hước. Làm ăn trọng yếu nhất chính là thành tín, tôi làm sao có thể nói cho cậu những thứ này chứ, cậu nghĩ nhiều quá."

Mitsui Mineyuki nói ra:

"Đương nhiên, nếu như cậu nguyện ý hợp tác với chúng tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết người kia là ai."

"Không có khả năng."

"Vậy thì không cần thiết nói tiếp nữa."

Mitsui Mineyuki nói ra:

"Chúc cậu may mắn."

Cúp điện thoại, bên trong gian phòng lâm vào sự trầm mặc lâu dài.

Lâm Dật một tay chống đầu, tự hỏi đầu đuôi sự tình.

Ba người đều nhìn hắn, chờ đợi sự sắp xếp tiếp theo.

Ước chừng nửa phút đồng hồ sau, Lâm Dật bấm điện thoại gọi Lương Nhược Hư.

"Chuyện gì? Về Trung Hải sao?"

Lương Nhược Hư hỏi.

"Lập tức gọi người bắt đầu phong tỏa phòng thí nghiệm máy quang khắc, một người cũng đừng thả ra."

"Ừm? Xảy ra chuyện gì?"

Gặp phải sự tình dính đến máy quang khắc, trái tim Lương Nhược Hư cũng thắt chặt.

Đây là hạng mục bí mật nhất và quan trọng nhất của toàn bộ tập đoàn Lăng Vân.

Một khi xảy ra vấn đề gì, hậu quả thật không thể tiếp nhận nổi.

"Chuyện gì thì em đừng hỏi nữa, làm dựa theo anh nói là được rồi."

"Em sẽ lập tức bố trí."

Nói với Lương Nhược Hư xong, Lâm Dật nhìn sang Lục Dĩnh,

"Bây giờ em gọi điện thoại về phòng thí nghiệm, nhìn xem thiếu đi người nào, nhanh nhanh càng tốt."

Hiện tại là hơn bốn giờ chiều, còn chưa tới giờ tan sở, hơn nữa nhân viên ở phòng thí nghiệm đều là ngầm thừa nhận tăng ca, bình thường lúc này, mọi người đều sẽ ở trong phòng thí nghiệm.

"Vâng."

Lâm Dật cầm bao thuốc của Trầm Thiên Trác, yên lặng rút tận mấy điếu.

Tôn Phú Dư rất có ánh mắt, để nhân viên quầy bar trước đó đưa tới mấy bao, tránh không có thuốc hút.

Không sai biệt lắm khoảng một giờ đi qua.

"Lâm tổng, có năm người không ở phòng thí nghiệm."

Lục Dĩnh nói ra:

"Albuquerque xin phép nghỉ trở về nước Mỹ, vợ anh ta dự tính sinh con vào một tuần lễ sau, cho nên xin nghỉ một tháng, bốn ngày trước đó đã rời đi."

"Fries và Lưu Văn Như, hôm qua xin nghỉ bệnh."

"Bởi vì có một nhóm thiết bị nhập khẩu của nước Nga, Linova đã được Trầm lão đại giao cho phụ trách hạng mục này, nên ba ngày trước đó trở về nước Nga, vẫn chưa quay lại."

"Hai ngày trước, Khâu Húc Thành xin nghỉ một tuần vì gia đình có tang lễ. Hiện tại, chỉ có cái này năm người này không có mặt ở phòng thí nghiệm."

"Khâu Húc Thành?"

Trong số năm người này, Lâm Dật không có bất kỳ ấn tượng gì đối với bốn người trước.

Nhưng mà người tên là Khâu Húc Thành này, lại làm cho hắn khắc sâu ấn tượng.

Tựa như là bạn trai cũ của Hà Viện Viện.

Đột nhiên trong nháy mắt, Lâm Dật nghĩ đến một việc.

Mấy tháng trước, lúc mình đưa Đỗ Dao đi Trung Hải để mua tư liệu ôn tập, ở một hiệu sách bắt gặp hắn, trên tay ôm lấy mấy quyển sách tham khảo vốn tiếng Nhật và tiếng Anh.

Khi đó còn không coi ra sao cả, hiện tại xem xét, dường như còn có điểm liên hệ như vậy.

"Em đi liên hệ năm người này, nhìn xem tình huống như thế nào, anh muốn xác minh tình huống là thật hay không."

Lâm Dật trịnh trọng nói.

"Em gọi điện thoại ngay bây giờ."

Dựa theo Lâm Dật phân phó, Lục Dĩnh bấm số, lần lượt gọi điện thoại di động cho năm người.

Nhưng bốn người trong đó đều bấm gọi được, cũng xác nhận tình trạng hiện giờ của bọn họ.

Duy chỉ có Khâu Húc Thành là không liên lạc được!

Cho dù không có chứng cứ thực chất để chứng minh, hắn chính là nằm vùng ở phòng thí nghiệm, nhưng bốn người đều ẩn ẩn có loại dự cảm!

Người gọi là Khâu Húc Thành này, có hiềm nghi lớn nhất!

-----------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment