Chương 1526: Món Quà Cuối Cùng.
Chương 1526: Món Quà Cuối Cùng.
"Thôi đi, anh bớt ở đó uy hiếp người đi, anh Lâm mới không thèm sợ anh!" Lý Tự Cẩm nói.
"Vậy các người cứ đợi đi!" Thôi Kiến Huy hừ lạnh một tiếng.
"Con trai, chúng ta đi thôi, việc này cha sẽ xử lý."
Thôi Minh Hàng nhìn An Ninh, nói:
"Ninh Ninh, anh rất hài lòng về điều kiện của em. Nếu như em có thể xử lý tốt chuyện này, đồng thời đồng ý cắt đứt quan hệ với anh ta thì anh sẽ không truy cứu chuyện ngày hôm nay nữa."
"Tôi không có cách nào xử lý chuyện này cả, anh muốn làm thế nào thì làm vậy đi."
An Ninh mệt mỏi đỡ trán, hiện tại cô không muốn nói gì hết cả, chỉ muốn mọi người yên lặng một chút.
"Em cảm thấy như vậy đáng sao!"
Hiển nhiên, Thôi Minh Hàng không muốn dễ dàng buông tha, các điều kiện của An Ninh đều phù hợp với thẩm mỹ của anh ta, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì anh ta đương nhiên là không muốn buông tay.
"Điều kiện của anh tốt hơn anh ta nhiều, hơn nữa sau khi chúng ta ở bên nhau, nhà anh còn sẽ sắp xếp công việc giúp em, chẳng lẽ em còn không biết lựa chọn thế nào sao!"
"Đủ rồi!" An Ninh không khống chế nổi mà hét lên, "Anh rốt cuộc nói đủ chưa vậy!"
An Ninh bỗng nhiên đứng dậy, cầm túi của mình rồi đi ra ngoài.
"Chị An Ninh, chị đi đâu vậy, chờ em một chút."
Thấy tình huống không đúng, Thôi Minh Hàng cũng đuổi theo.
Vừa ra khỏi cửa lớn hội trường, An Ninh và Thôi Minh Hàng đều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Lâm Dật bị một đám người vây quanh, tiền hô hậu ủng, giống như là một minh tinh lớn.
Thôi Minh Hàng kinh ngạc đứng sững sờ chỗ.
Bởi vì anh ta nhìn thấy bên cạnh Lâm Dật còn có một người đàn ông trung niên, hai người đang châu đầu ghé tai nói chuyện.
Tuy còn không biết người đàn ông kia có thân phận gì, nhưng rất rõ ràng, người này không bình thường!
Nếu không thì bên cạnh cũng sẽ không có vệ sĩ đi theo.
Dự cảm của Thôi Minh Hàng rất chính xác, bởi vì người đó, chính là tổ trưởng tổ tuần tra Tào Quý Bình.
Vừa rồi sau khi Lâm Dật rời đi đã đi tìm Tào Quý Bình để thương lượng, bây giờ chuẩn bị qua đó họp, không nghĩ tới còn gặp An Ninh và Thôi Minh Hàng.
Nhưng Lâm Dật lại không nói gì, trực tiếp vượt qua hai người, đi hướng bên cạnh khác một cái thông đạo.
"Con còn đuổi theo làm gì!"
Thấy Thôi Minh Hàng đã đi một lúc lâu mà còn không trở về, Thôi Kiến Huy cũng chạy ra theo:
"Cho dù cô ấy hiện tại đổi ý, cha cũng sẽ không đồng ý chuyện của các con, phụ nữ như vậy không xứng tiến vào cửa Thôi gia!"
"Cha. . ."
Thôi Minh Hàng nuốt ngụm nước miếng, chỉ vào Tào Quý Bình rồi nói:
"Cha biết người đàn ông kia là ai không?"
Thôi Kiến Huy ngẩng đầu nhìn qua.
"Đó là bộ trưởng bộ tuần tra, được phái xuống từ Trung Xu, cũng là người chủ trì hội nghị sắp tới."
"Ông ta là bộ trưởng bộ tuần tra sao!"
Sau khi biết được thân phận của Tào Quý Bình, cả người Thôi Minh Hàng đều cảm thấy không tốt.
Cũng không phải bởi vì e ngại ông ta, mà là bởi vì Lâm Dật lại đi ngay bên cạnh ông ta!
Hơn nữa còn vừa nói vừa cười!
"Được rồi, chúng ta đi họp đi, nhân vật lớn như này không phải là người mà chúng ta có thể tiếp xúc."
Thôi Kiến Huy chỉ là đội trưởng một đội giao thông trong vùng, chênh lệch so với nhân vật như Tào Quý Bình phải nói là cách xa vạn dặm.
Nếu không sẽ có ghế ngồi dành riêng cho ông ta tại hàng trước hội nghị.
"Nhưng người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh ông ta chính là người vừa mới đánh con. . ."
"Con nói cái gì, người kia lại là. . ."
Thôi Kiến Huy lại ngẩng đầu lên lần nữa, qua khẽ hở trong đám người nhìn thấy bóng lưng Lâm Dật, nhịp tim không khỏi tăng nhanh.
"Cậu ta không phải là một bác sĩ à, sao có thể đứng chung một chỗ với Tào tổ trưởng được!"
Thôi Minh Hàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng nhìn về phía An Ninh.
"Bạn trai cũ của chị An Ninh đúng là một bác sĩ, nhưng anh Lâm thì không phải, các người suy nghĩ nhiều rồi." Lý Tự Cẩm nói.
"Chuyện này. . ."
Hai cha con Thôi gia ngây ngẩn cả người, "Con xem việc này kìa, thì ra là hiểu lầm."
Thôi Kiến Huy phản ứng rất nhanh, lập tức liền thay đổi thái độ.
Cho dù không biết người đàn ông kia có thân phận gì, nhưng cậu ta có thể đứng chung một chỗ với Tào Quý Bình đủ để chứng minh thân phận của cậu ta không tầm thường.
Đối với Thôi gia mà nói thì đây là một cơ hội, nhất định phải phải nắm chắc!
An Ninh không nói chuyện, cô cũng có chút khó hiểu, tại sao Lâm Dật lại đứng chung một chỗ với Tào Quý Bình.
"Chị An Ninh, chúng ta đừng đứng tại đây nữa, em còn có nhiệm vụ trên người, không thể đi được." Lý Tự Cẩm nói:
"Hơn nữa chị còn là đến họp giúp Trần viện trưởng, nếu như chị đi thì sau đó Trần viện trưởng mà tìm chị thì phải làm sao bây giờ?"
Bị Lý Tự Cẩm thuyết phục vài câu, tâm trạng của An Ninh cũng hòa hoãn hơn không ít, quay người trở về hội trường.
"Con trai, cha dặn con một chút, đợi lát nữa con nên xin lỗi An Ninh, nhất định phải xóa bỏ hiểu lầm."
Thôi Minh Hàng gật gật đầu, anh ta cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Khó trách dám cho mình một bạt tay trước mặt mọi người, thì ra là có năng lực đó.
"Đi nhanh thôi, hội nghị sắp bắt đầu rồi."
Hai cha con quay người về tới hội trường, nhưng lại không đi nơi khác mà ngồi cùng An Ninh, Lý Tự Cẩm.
Hai người đều có chút chán ghét, nhưng cũng không tiện nói gì, ngồi ở nơi nào là tự do của bọn họ.
Không bao lâu sau, hội nghị bắt đầu.
Cha con Thôi gia kinh ngạc phát hiện, người lên sân khấu cùng với tổ một tổ tuần tra còn có Lâm Dật!
Dường như muốn cùng nhau bắt đầu cuộc họp!
Trái tim của cha con Thôi gia đập không ngừng.
Hai người vốn dĩ chỉ cho là thân phận của Lâm Dật không tầm thường, không nghĩ tới vậy mà lại đến mức có thể lên sân khấu!
Sắc mặt của Thôi Minh Hàng đã khó coi muốn chết, bản thân mình vậy mà lại đắc tội một người như vậy!
Nhưng may mà vấn đề không lớn, lấy quan hệ giữa mình và An Ninh, chỉ cần xin lỗi cô ấy thì cô ấy có thể giúp mình nói nói tốt, lắng chuyện này lại.
Việc Lâm Dật lên sân khấu, cũng không phải là Tào Quý Bình sắp xếp, mà chính là Lục Bắc Thần cố ý làm như vậy.
Chính là đang muốn nói cho tất cả mọi người, Lâm Dật là người bên tôi, người nào muốn động vào cậu ấy thì phải hỏi qua Lục Bắc Thần tôi trước!
Hội nghị bắt đầu, Tào Quý Bình đại biểu cho tổ tuần tra tổ đọc báo cáo, nội dung cũng rất đơn giản, đều là chút vấn đề liên quan tới bầu không khí và kỷ luật.
Nhưng rất nhiều người đều biết, đây chỉ là mới bắt đầu, một trận thanh tẩy lớn đang dần được triển khai.
Hội nghị kéo dài hơn hai giờ mới kết thúc.
Bởi vì Lý Tự Cẩm vẫn luôn ở cùng với An Ninh, sau khi kết thúc, Lâm Dật lặng lẽ rời khỏi hội trường, cũng không có cố gắng qua chào hỏi.
"Chị An Ninh, chúng ta cũng đi thôi." Lý Tự Cẩm kéo cánh tay của cô, nói:
"Ngày mai em sẽ phải đi rồi, chúng ta buổi chiều đi dạo phố được không, buổi tối em mời chị ăn cơm."
"Ừm, được."
Nhưng mà, ngay tại lúc hai người muốn rời đi, bỗng có một người đàn ông hơn ba mươi chạy về phía An Ninh.
"Xin chào, xin hỏi cô là An Ninh nữ sĩ đúng không?"
Nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, An Ninh đánh giá mấy lần nhưng cũng không nhận ra anh ta là ai.
"Ngài là?"
"Trước tự giới thiệu mình một chút, tôi gọi Vương Nghiễm Lượng, là thư ký của Tào bộ trưởng."
"Ừ ừ, chào anh, chào anh."
An Ninh liền vội đưa tay ra chào hỏi, không nghĩ tới nhân vật như vậy lại có thể chủ động qua tìm mình.
Cha con Thôi gia cũng có chút ngoài ý muốn, không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
"Là như vậy, Tào bộ trưởng tìm cô có chút việc, làm phiền cô qua đó một chuyến."
"Tào bộ trưởng tìm tôi sao?"
------
Dịch: MBMH Translate