Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 163 - Chương 161. Nhìn Thấy Cơ Bụng Tám Múi Của Anh, Đột Nhiên Không Thấy Nóng Nữa

Chương 161. Nhìn Thấy Cơ Bụng Tám Múi Của Anh, Đột Nhiên Không Thấy Nóng Nữa
Chương 161. Nhìn Thấy Cơ Bụng Tám Múi Của Anh, Đột Nhiên Không Thấy Nóng Nữa

Lục Dĩnh đứng tại chỗ, cô bị Lâm Dật dọa đến mức không dám nói lời nào.

“Cisco có thể lăn lộn đến tình trạng ngày hôm nay, đầu óc không phải ngu ngốc!” Lâm Dật nói:

“Mặc dù trạng thái hoạt động của chúng ta hoàn hảo hơn, nhưng không lâu nữa, người ta sẽ sửa lỗi chương trình, đến lúc đó thị trường sẽ tin tưởng ai?”

Cả hai đều đứng yên, hơn nữa cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

“Tôn sở trưởng, anh đã ở trong sở nhiều năm như vậy, sao ngay cả một chút ý thức đề phòng này cũng không có! Thành quả mới được nghiên cứu ra, chẳng lẽ không biết nộp đơn xin độc quyền trước sao? Một dự án bí mật như thế này, cũng không biết đề phòng người khác? Anh có biết điều đó có nghĩa là gì không!” Lâm Dật quát lớn:

“Hiện tại tài liệu kỹ thuật đã bị đánh cắp, những nỗ lực trước đây của chúng ta đều vô ích! Tôi rất thất vọng về các người!”

Tôn Phú Dư không nói một lời, chuyện này quả thật là lỗi của mình, bị mắng cũng là đương nhiên.

Chỉ là những năm này, những hạng mục trong sở vẫn không có tính chất phát triển, dẫn đến ý thức đề phòng của Tôn Phú Dư giảm xuống, đồng thời cũng không nghĩ tới phương diện này.

Khi anh ấy muốn làm, đã quá muộn rồi.

“Lưu Sở này thật đáng hận, thậm chí loại chuyện này cũng làm ra được!” Lục Dĩnh nói, hận thù trong lòng cô với Lưu Sở càng thêm sâu sắc.

“Cô còn không biết xấu hổ mà nói như vậy sao?” Lâm Dật nói:

“Là các người không đề phòng, còn oán trách người khác? Các người nghĩ rằng đây là một xã hội hài hoà sao? Các người cho rằng cạnh tranh thương nghiệp chỉ là một trò đùa?.”

“Sở trưởng Lâm, trên thực tế bây giờ còn có cơ hội để cứu vãn.” Lục Dĩnh khẩn trương nói:

“Mặc dù Cisco đã đánh cắp thành quả dự án của chúng ta, nhưng ngành công nghiệp vẫn chưa công bố tin tức này, có lẽ nghiên cứu của họ cũng đang trong giai đoạn thử nghiệm cuối cùng, miễn là chúng ta bây giờ công bố kết quả này thì vẫn là dẫn đầu ngành công nghiệp.”

“Không công bố tin tức? Cô có thể nghĩ đến những chuyện này? Chẳng lẽ người ta không nghĩ ra được?” Lâm Dật hỏi ngược lại:

“Tôi có thể khẳng định cho cô biết, bọn họ đã đăng ký độc quyền, sở dĩ không xuất bản, chính là đang chờ các người.”

Tôn Phú Dư và Lục Dĩnh đều nghe không hiểu cho lắm.

Không hiểu điều đó có nghĩa là gì.

“Các người cho rằng quyền chủ động vẫn nằm trong tay mình, nhưng trên thực tế Cisco mới là bên chủ động, khi các người thông báo đơn vị kiểm soát chương trình, bọn họ sẽ lấy giấy độc quyền ra, sau đó cắn ngược lại một cái, đến lúc đó Long Tâm sẽ trở thành trò cười của cả ngành, vĩnh viễn đừng mong ngẩng đầu lên được!”

Bị Lâm Dật nói như vậy, Tôn Phú Dư và Lục Dĩnh thật sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Chờ đến lúc đó, cho dù mình có giải thích thế nào cũng vô ích.

Độc quyền nằm trong tay người ta, bên mình dù có trăm cái miệng cũng không thể biện minh.

Tôn Phú Dư không sao, làm việc nhiều năm như vậy còn có thể chịu đựng được.

Chỉ là Lục Dĩnh có chút suy sụp.

Không phải bị Lâm Dật mắng, mà hạng mục này mình đã dốc hết tâm huyết.

Trong thời gian khó khăn nhất nhận được sự giúp đỡ của Sở trưởng Lâm, vượt qua vấn đề khó khăn cuối cùng, nhưng ngay khi nhìn thấy ánh sáng, vậy mà xuất hiện truyện như vậy

Cô ấy khó chấp nhận được.

“Muốn khóc ra ngoài khóc, đừng khóc ở đây, tôi thấy phiền.”

“Sở trưởng, tôi không khóc, anh nhìn lầm rồi.” Lục Dĩnh cố nén nước mắt nói.

Trong lòng Tôn Phú Dư khó chịu, cúi đầu trước Lâm Dật.

“Lâm tiên sinh, đây là sơ suất của tôi, anh muốn xử lý như thế nào cũng được, tôi sẽ không có nửa lời oán trách.”

“Coi như đuổi việc anh thì có ích lợi gì? Có thể vãn hồi lại thiệt hại đã gây ra sao?”

“Như vậy trong lòng tôi mới có thể dễ chịu một chút.” Tôn Phú Dư tự trách mình nói:

“Từ sau khi mã nguồn được viết ra, Tiểu Lục mấy ngày nay vẫn luôn ở đây, chính là vì muốn sớm lấy được hạng mục này, cho nên chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, là vì sơ suất của tôi nên mới xảy ra chuyện như vậy, tôi nguyện ý gánh vác toàn bộ trách nhiệm.”

“Được rồi, được rồi.”

Lâm Dật không kiên nhẫn nghe nữa phất phất tay: “Ai nấy cũng đừng mặt như đưa đám như vậy, làm cho tôi giống như nhà tư bản vậy, việc này tôi cũng có trách nhiệm, không nhắc nhở các người trước.”

“Lâm tiên sinh, anh đừng nói vậy, là do ý thức đề phòng của chúng tôi quá kém, mới làm cho tâm huyết của anh đổ sông đổ biển.” Tôn Phú Dư nói.

Lâm Dật đứng dậy, vỗ vỗ vào bả vai Tôn Phú Dư và Lục Dĩnh: “Tôi tin nhân phẩm của các người, kỹ thuật thuận tiện cũng không có vấn đề gì, nhưng vẫn phải học cách sẵn sàng cho nguy hiểm trong những ngày yên ổn, đây chính là một bài học kinh nghiệm.”

“Hiểu rồi ạ!”

“Được rồi, đừng đứng ngây ngốc ra đây nữa, cùng tôi đi làm việc thôi.” Lâm Dật nói.

“Làm việc sao?”

Hai người đều không rõ, không biết Lâm Dật đang nói gì.

“Cisco đã đánh cắp những thành quả kỹ thuật của chúng ta, nhưng đó chỉ là chương trình 1.0 ban đầu, nó chỉ dẫn đầu thị trường chip trong nước, không đạt đến trình độ thế giới.” Lâm Dật chậm rãi nói:

“Ý nghĩ ban đầu của tôi là, trước tiên phải giành được chỗ đứng trong lĩnh vực chip trong nước, sau đó lại nối tiếp đến quốc tế, nhưng đã xảy ra chuyện như thế, chỉ có thể bỏ qua bước này, trực tiếp ra sàn quốc tế tìm đối thủ mới là chuyện Long Tâm thực sự muốn làm.”

Lời nói của Lâm Dật làm cho hai người dâng trào cảm xúc, cảm giác như từ địa ngục bước lên thiên đường, khiến người ta cảm thấy hư ảo không chân thật.

“Lâm tiên sinh, chúng tôi sẽ dốc toàn lực hỗ trợ anh!” Hai người đồng thanh nói.

Lâm Dật từ trong túi lấy ra vài trăm nhân dân tệ đưa cho Lục Dĩnh:

“Tối nay không thể ngủ được, đi mua mấy hộp thuốc lá và cafe, không thì buồn ngủ chết.”

“Không cần đâu đồn trưởng, tôi có.” Lục Dĩnh ngây thơ nói.

“Dù sao thì tôi cũng là ông chủ, ai lại tiêu tiền của cô.”

Thấy không thể từ chối, Lục Dĩnh nói: “Nhưng số tiền này quá nhiều, tiêu không hết.”

“Số tiền còn lại mua mặt nạ dưỡng da, cô sắp thức đêm thành người thiếu phụ luống tuổi rồi kìa.”

Lục Dĩnh cười ra tiếng, tuy rằng bị mắng một trận nhưng Sở trưởng Lâm vẫn rất tốt.

Rất nhanh, Lục Dĩnh đã mua thuốc lá và cafe về dùng để mọi người nâng cao tinh thần.

Trước máy tính, Lâm Dật sử dụng tất cả kiến thức về chất bán dẫn chip.

Nhìn đoạn mã mà Lâm Dật viết trước đó, hai người đều nhìn nhau thở dài.

Mặc dù lần này này cũng cảm giác xem đủ rồi, nhưng tình hình thực tế không phải như vậy.

Sự khác biệt chính là lần đầu tiên họ xem có thể hiểu được, nhưng lần này không thể hiểu được.

Từng cái chạm vào điểm mù kiến thức của bọn họ.

Lúc này vai trò của Tôn Phú Dư cũng không to lớn như vai trò của Lục Dĩnh.

Mặc dù Lục Dĩnh không hiểu, nhưng cô ấy có thể ở một bên quạt gió.

“Lâm tiên sinh, nếu anh nóng có thể cởi quần áo.” Tôn Phú Dư cười nói.

Bởi vì anh ấy cũng hơi nóng, nhưng anh ấy ngượng ngùng nói.

“Cô ấy vẫn còn ở đây, không tốt lắm đâu.”

“Tiểu Lục không phải là người đạo đức giả như vậy, có đôi khi chúng tôi tăng ca thì đều như vậy.” Tôn Phú Dư mỉm cười nói: “Vừa đúng lúc tôi cũng hơi nóng.”

“Vậy được.”

Lâm Dật không nghĩ nhiều như vậy, nếu như không có Lục Dĩnh ở đây anh đã sớm không mặc áo rồi.

Bởi vì Trung Hải vào ban đêm thực sự rất ngột ngạt.

Tiện tay cởi áo ra trực tiếp ném sang một bên, đốt một điếu thuốc lá tiếp tục làm việc.

“Anh không phải cũng muốn cởi sao? Sao anh không cởi nó ra?” Lâm Dật hỏi.

“Nhìn thấy cơ bụng tám múi của anh, đột nhiên không thấy nóng nữa.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 161.
Bình Luận (0)
Comment