Chương 1664: Đụng Trên Họng Súng.
Chương 1664: Đụng Trên Họng Súng.
"Ai ai ai, ba người các cô có được hay không, vừa mới uống một vòng đã không được, vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao."
"Chủ yếu là chúng tôi không nghĩ tới, anh Lâm lại lợi hại như vậy a, uống liền bốn bình Át Bích, thế mà không có một chút việc gì, người nào có thể sánh được với anh ấy chứ." Tiểu Na nói:
"Nhưng chúng tôi cũng là người có chơi có chịu, nhất định sẽ thực hiện lời hứa."
"Tới tới tới, bắt đầu đi, chúng tôi đều đang chờ đợi đây." LPS xung quanh bắt đầu ồn ào .
"Mau mau cút, muốn nhìn lão nương, không sợ nửa đêm bị đau mắt hột à." Tiểu Na mắng to:
"Nhân viên phục vụ, có thể tìm tới chút đồ che chắn cho chúng tôi không."
"Chuyện này không có vấn đề."
Nhân viên phục vụ chạy chậm trở về, lấy ra hai bộ rèm thay đồ, vây ba nữ sinh lại.
Nhưng từ bên ngoài còn có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ.
Rất nhanh, ba người đã cởi xong đồ lót bên trong ra.
Nhìn từ bề ngoài thì không có thay đổi gì, nhưng nếu như quan sát tỉ mỉ, có thể phát hiện hình dạng của thỏ nhỏ đã thay đổi.
Đúng là rất nice.
"Anh trai, chúng tôi đã thực hiện lời hứa, đưa đồ cho anh."
Ba cô gái đưa đồ lót lên tay Lâm Dật, vẫn còn nóng hổi.
"Trận đấu rượu kết thúc, nhưng không thể cắt đứt bầu không khí được, tiếp tục chơi." Lâm Dật kêu gọi.
Cái nghề nghiệp nông dân này, trước trước sau sau làm hơn một năm, hiện tại đã hoàn thành nhiệm vụ, với anh mà nói cũng là một chuyện nhẹ nhõm.
Cho nên hôm nay phải vui chơi hơn ngày thường một chút.
"Mẹ nó, thật kích thích, hô lên, ha ha..."
"Thật buồn nôn, ngay cả loại trò chơi này mà cũng chơi." Cố Diệc Nhiên nhịn không được mà phun tào.
"Cậu có chút quá mức đó, người ta cũng không có làm gì cả. Loại trò chơi này không là gì cả trong mấy nơi như quán bar. Cậu ít khi tới nên không thấy qua việc đời." Cung Hiểu Vân nói.
"Cái này còn không quá đáng?"
"Đây thì tính là gì, tớ còn thấy cả người đưa băng vệ sinh nữa kìa, chẳng phải là càng buồn nôn hơn."
"Móa, những người này càng ngày càng biến thái."
"Uống đi, đừng nhìn chằm chằm người ta nữa." Cung Hiểu Vân bưng chén rượu, "Người không biết còn tưởng rằng cậu muốn ám sát anh ấy đó."
"Được rồi, cướp thì cướp đi, ai bảo chúng ta không có tiền, không trách được người ta."
"Cậu xem một chút, như vậy không phải là được rồi sao."
Hai người nâng ly cạn chén, cuộc cuồng hoan của quán bar lại tiếp tục.
Cho đến hơn mười hai giờ khuya, người mới dần dần thưa thớt.
"Đi thôi, anh ấy đã tan làm, sẽ lập tức tới ngay, chúng ta ra ngoài chờ anh ấy, vừa vặn hít thở không khí." Cung Hiểu Vân nói.
"Đi thôi."
Hai người thu dọn đồ một chút, tính tiền rồi rời đi.
Cùng lúc đó, Lâm Dật và Tiếu Băng cũng đứng lên.
"Ngày mai vẫn còn có chuyện nên chúng tôi đi trước, các người tiếp tục chơi, tôi sẽ thanh toán tất cả tiêu phí tối nay." Tiếu Băng nói:
"Được rồi, cảm ơn chị Băng."
Sau khi lên tiếng chào hỏi với người quen, Tiếu Băng kéo cánh tay Lâm Dật, đi ra ngoài quán bar.
Bên ngoài quán bar, Cố Diệc Nhiên nhìn thấy bạn trai của Cung Hiểu Vân, tên là Lý Khang, nói chuyện đơn giản vài câu, cảm thấy đối phương cũng không tệ.
"Đi thôi, tìm một chỗ ăn khuya." Cung Hiểu Vân kéo cánh tay Lý Khang, "Hôm nay bạn thân em mời khách, nên ăn thoải mái một chút."
"Đợi lát đã!" Cố Diệc Nhiên bỗng nhiên nói.
"Sao thế? Quên đồ ở trong quán bar rồi sao?"
"Không phải, hai người kia đi ra."
Theo ánh mắt của Cố Diệc Nhiên, Cung Hiểu Vân nhìn thấy Lâm Dật và Tiếu Băng.
"Cô muốn làm gì?" Ra khỏi quán bar, nhìn thấy Tiếu Băng ngoắc tay đón xe, Lâm Dật hỏi.
"Đón xe a."
"Đừng bắt nữa, khách sạn cách đây cũng không xa, lái xe về là được rồi."
"Như vậy sao được, anh còn uống rượu."
"Việc nhỏ, tôi đã tiêu hóa rồi." Nói xong, Lâm Dật hà hơi về phía Tiếu Băng, "Có thể ngửi thấy được mùi rượu không?"
"Ừm hả?"
Tiếu Băng ngây ngẩn cả người, “Chuyện gì xảy ra thế? Anh uống nhiều như vậy, sao chút mùi rượu đều không ngửi thấy?"
"Chờ khi cô đến cấp D, thông qua phương thức phát lực đan điền có thể thúc đẩy tuần hoàn máu, hơn nữa sau đó tôi vẫn luôn không uống, sau khi đi vệ sinh mấy lần, đã thải hết ra ngoài rồi."
"Ừm hả? Thế mà còn có công hiệu thần kỳ như vậy?"
"Sau này cô sẽ biết."
Lâm Dật vốn dĩ cũng không biết kỹ xảo này, Ninh Triệt đã nói cho anh biết.
Lúc thi hành nhiệm vụ, nếu như bị người rót rượu thì có thể dùng phương thức như vậy, nâng cốc đều có thể thải hết ra ngoài, sẽ không chậm trễ nhiệm vụ.
"Vậy còn bắt xe làm gì, đi thôi."
Nhìn thấy hai người thoải mái lên xe, ba người Cố Diệc Nhiên liếc nhau một cái, đều cảm giác có chút không thể tin nổi.
Uống nhiều rượu như vậy, thế mà còn dám lái xe?
Rầm rầm rầm...
Tiếng âm thanh động cơ truyền đến, Lâm Dật lái xe, mang theo Tiếu Băng rời đi, không bận tâm bất kỳ cái gì cả.
"Nhanh nhanh nhanh, mượn xe của các người dùng một chút!" Cố Diệc Nhiên nói: "Chúng ta đuổi theo!"
Nghe Cố Diệc Nhiên nhắc nhở, Cung Hiểu Vân và bạn trai của cô lúc này mới kịp phản ứng.
Ba người vội vàng lên xe, đuổi theo Lâm Dật.
"Đúng rồi, cậu là cảnh sát, hơn nữa còn đi làm tại Trung Hải, có thể quản chuyện giao thông không?" Cung Hiểu Vân nói.
"Dượng tớ là đội trưởng đội cảnh sát giao thông, tớ gọi điện thoại cho dượng ấy liền có thể xử lý việc này." Cố Diệc Nhiên nói:
"Để cho tớ bắt gặp, nhất định phải xử lý việc này."
Cùng lúc đó, Tiếu Băng ngồi ghế cạnh tài xế nhìn về kính chiếu hậu.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Đằng sau hình như có người đi theo chúng ta."
Lâm Dật cũng nhìn một cái, thì thấy một chiếc Honda Accord đang theo sát phía sau xe mình.
Vì để xác định chính mình suy đoán, Lâm Dật tăng tốc, phát hiện chiếc xe phía sau cũng tăng tốc theo.
Hiện tại có thể xác định, đối phương đang theo dõi chính mình, nhưng mà kỹ thuật theo dõi không được tốt lắm.
"Người có thù oán với tôi đều đã bị giải quyết, hẳn không phải là tới tìm tôi."
"Dựa vào địa vị của nhà chúng tôi tại Dư Hàng, hẳn là cũng không phải tới tìm tôi." Tiếu Băng nói.
"Vậy thì chuyện này đúng là thú vị."
"Có muốn quay lại hỏi một chút không? Nhìn xem là đã xảy ra chuyện gì?"
"Thôi đi, vẫn bỏ bọn họ lại thì hơn." Lâm Dật nói:
"Vừa lúc ma sát xe một chút."
"Tôi thấy anh là đang ngứa ngáy tay chân."
Rầm rầm rầm _ _
Tiếng gầm rú vang lên, xe của Lâm Dật đột nhiên tăng tốc, trong nháy mắt đã kéo dài khoảng cách.
Bọn người Cố Diệc Nhiên đuổi theo, không nghĩ tới đối phương còn dám tăng tốc, cũng nhấn ga đuổi theo.
"Nhanh đuổi theo, nếu không lát nữa sẽ bị bỏ lại." Cung Hiểu Vân thúc giục.
"Kỹ thuật của người đàn ông kia rất tốt, muốn đuổi kịp anh ta, có chút khó khăn." Lý Khang nói.
"Tớ gọi điện thoại cho dượng tớ, cản bọn họ lại."
"Cũng tốt, như này sẽ an toàn hơn một chút."
Sau hai mươi mấy phút, khoảng cách giữa hai chiếc xe đã càng ngày càng xa.
Trong kính chiếu hậu, chỉ có thể nhìn thấy đèn xe xa xa, bỏ lại xe của đối phương mà không có bất kỳ độ khó nào.
"Anh Lâm, lấy kỹ thuật này của anh, đi thi đấu cũng còn được."
"Chủ yếu là bọn họ quá kém." Lâm Dật thả chậm tốc độ xe, suy tư:
"Nhưng mà tôi cũng có chút tò mò, rốt cuộc người đuổi theo là ai?"
------
Dịch: MBMH Translate