Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1741 - Chương 1739: Dẫn Cậu Đi Học Thêm Chút Kiến Thức.

Chương 1739: Dẫn Cậu Đi Học Thêm Chút Kiến Thức.
Chương 1739: Dẫn Cậu Đi Học Thêm Chút Kiến Thức.
Chương 1739: Dẫn Cậu Đi Học Thêm Chút Kiến Thức.




Trương Tử Hân cười trộm không thôi.

Lớn lên đẹp mắt đúng là có ưu thế.

Làm cảnh sát, còn có thể gặp được diễm ngộ này.

"Việc này coi như xong, có việc thì đến phân cục tìm tôi là được."

"Được được được, cám ơn các người, nếu không tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ."

"Đều là chuyện mà chúng tôi nên làm." Lâm Dật nói:

"Đợi đến khi có báo cáo kiểm tra, việc này sẽ được giải quyết, anh cũng không cần quan tâm nhiều."

"Ừm."

Xử lý xong tranh chấp hai bên, bốn người lái xe về phân cục.

Mà người vây xem tại cửa hàng 4S, cũng lần lượt rời đi.

Ngoài ra, còn có không ít người quay video, đợi đến khi chuyện này lên men trên mạng, nếu như cửa hàng này không đưa ra được lời giải thích, nhất định là khó có thể bình ổn sự tức giận của nhiều người.

"Lý tổng, chuyện này phải làm sao bây giờ?" Marco hỏi: "Chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt, tôi cảm thấy tổng bộ chẳng mấy chốc sẽ gọi điện thoại tới."

Lý Đông Lâm đương nhiên là biết vấn đề liên quan tới xe.

Nhưng anh ta không có cách nào thừa nhận chuyện này, nếu không sẽ chứng minh là xe có vấn đề, công việc của mình cũng không cần nữa.

"Không có việc gì cả, tôi có biện pháp giải quyết." Lý Đông Lâm nói:

"Không phải chỉ là một tờ giấy kiểm tra chất lượng thôi sao, không tính việc khó!"

. . .

Trên đường trở về, Lâm Dật nhìn trang báo hệ thống, phát hiện tiến độ của nhiệm vụ vẫn là (1/ 10), hệ thống cũng không tình vụ án này đi vào.

Có lẽ là chưa xử lý xong hoàn toàn, phải chờ tới lúc có báo cáo kiểm tra mới được.

Về phần lúc nào mới có báo cáo, Lâm Dật cũng không biết, đành phải xem hiệu suất làm việc của bọn họ.

Nhưng mà việc này cũng không cần gấp, dù sao cũng đã giải quyết.

Vừa mới trở lại trong cục, Lâm Dật nhận được điện thoại của Trần Bỉnh Cường.

Lâm Dật loáng thoáng biết được tại sao anh lại gọi điện thoại đến đây.

"Lâm tổng, cậu đi làm cảnh sát?"

"Biết rồi sao?"

"Có người gọi điện thoại cho tôi, tôi điều tra một cái mới biết được việc này."

"Nhàn rỗi không chuyện gì nên tới thể nghiệm cuộc sống. Anh cũng đừng để lộ ra, tuyệt đối đừng nói cho Lương Nhược Hư biết, cũng đừng cho tôi đãi ngộ đặc thù, cứ xem như không biết việc này đi."

Lâm Dật cũng biết, việc này cũng không giấu được thời gian quá dài.

Sớm muộn gì cũng truyền đến tai Trần Bỉnh Cường.

"Vậy sao anh không nói sớm, tôi sẽ trực tiếp sắp xếp cho anh, đâu cần tự mình đến đây."

"Tôi không được thử trình độ của mình một chút sao, để anh sắp xếp thì không có ý nghĩa gì nữa."

Bên đầu điện thoại kia Trần Bỉnh Cường nở nụ cười.

"Vậy trước tiên cứ như này, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật, nhưng nếu có một ngày, Lương bí thư biết chuyện này thì anh không được bán tôi đi đâu đó."

"Yên tâm đi, chuyện này không thành vấn đề."

Sau khi nói chuyện xong với Trần Bỉnh Cường, Lâm Dật liền cúp điện thoại.

Mấy ngày tiếp theo, công việc của Lâm Dật cũng coi như là nhàn hạ.

Anh cũng càng hiểu rõ hơn về bản chất công việc của mình.

Mà bốn người trong văn phòng được chia làm hai tổ, Trương Đức Dân và Trương Tử Hân một tổ, Lâm Dật và Trương Bằng một tổ.

Lúc có việc thì có thể tách ra để xử lý.

Dù sao mấy vụ án dân sự đều lấy chuyện điều chỉnh làm chủ, cũng không cần nhiều người ra tay như vậy, như này cũng coi như là phòng ngừa lãng phí tài nguyên.

Hơn nữa Trương Đức Dân cũng biết, Lâm Dật chỉ là tạm thời ở chỗ này, qua ít ngày nữa sẽ bị điều đi.

Cho nên cũng không sắp xếp cho anh quá nhiều nhiệm vụ.

Cho nên mấy ngày nay, anh mới xử lý được hai vụ án, đều là chút chuyện lông gà vỏ tỏi.

Nhưng Lâm Dật không quan tâm, bởi vì tiến độ nhiệm vụ đã đi tới (3/10), cộng với vụ án duy quyền Tesla nữa sẽ thành bốn phần.

Nếu cứ theo tiến độ này, nhiều nhất hai tuần lễ thì có thể hoàn thành nhiệm vụ này.

"Tiểu Dật, đến đây một chút."

Ngay tại lúc Lâm Dật đang mò cá, Lý Tường Huy đứng tại cửa ra vào, hất cằm, kêu anh sang một bên.

"Sao thế, anh Lý."

"Có vụ án, dẫn cậu đi tăng thêm một chút kiến thức."

"Vụ án lớn sao, sao lại đến mức độ mở mang hiểu biết rồi?"

"Có người chết."

Lâm Dật gãi đầu một cái, đừng nói là thấy qua, cho dù mình giết qua, đều có khá nhiều. Chuyện này thật sự không đến mức mở mang trình độ kiến thức!

"Vậy thì đúng thật là dọa người, buổi tối sẽ không gặp ác mộng đó chứ."

"Không đến mức đó đâu." Lý Tường Huy nói:

"Nghe người báo cảnh sát nói, là tự sát, tôi muốn dẫn cậu đi cảm thụ một chút, dù sao sau này cậu sẽ được điều sang bên chúng tôi, nên tôi muốn giúp cậu sớm thích ứng một chút."

"Đi thôi." Lâm Dật cầm quần áo lên, nói.

Rất nhanh, Lâm Dật, Lý Tường Huy, Cố Diệc Nhiên, còn có hai người khác tên là Trương Huy và Cao Minh Tuấn cũng cùng đi theo. Bọn họ đều là cảnh sát phụ trách hình sự.

Hai người đều rất nhiệt tình lại hay nói, rất nhanh liền đã hòa mình với Lâm Dật.

Địa điểm xảy ra vụ án là khu thắng cảnh núi Nhị Long. Lâm Dật biết nơi này, phong cảnh cũng không tệ lắm, thường có thể bắt gặp trên tiktok, là một lựa chọn hàng đầu để đi du lịch.

Trước đó còn nghĩ đến chuyện đưa Lý Sở Hàm đi dạo chơi ngoại thành, không nghĩ tới bây giờ lại xảy ra chuyện.

Lái xe một lúc lâu mới đến khu thắng cảnh núi Nhị Long.

Lúc đến nơi này, cảnh sát địa phương và thầy thuốc đã tiến hành xử lý trước, cũng bảo vệ hiện trường vụ án, thi thể cũng được đắp vải trắng, thủ pháp tương đối chuyên nghiệp.

Đến hiện trường, Lý Tường Huy xuất giấy tờ tùy thân của mình, sau khi đánh tiếng với cảnh sát địa phương thì chuẩn bị bàn giao vụ án.

"Tình huống cụ thể thế nào?"

"Người chết tên là Tống Đức Viễn, là một ông chủ làm việc trong lĩnh vực thiết bị an ninh. Công ty bọn họ tới đây tham gia hoạt động nhóm, nhưng không biết vì sao lại tự sát."

"Hoạt động tập thể? Tự sát?"

Lý Tường Huy có chút nghi ngờ, kinh nghiệm của anh nói cho anh biết, hai chuyện này rất khó để kết hợp với nhau.

Người muốn tự sát, cơ bản sẽ không ở nơi công cộng.

Hơn nữa đã quyết định tự sát, còn tổ chức hoạt động tập thể làm gì?

Lý Tường Huy mang người tiến vào khu phong tỏa, xốc vải trắng bên trên lên.

Bởi vì là rơi từ trên núi xuống nên máu thịt đã mơ hồ.

Hơn nữa chân tay cũng có chút vặn vẹo, có thể là lúc rơi xuống thì đụng phải vách núi.

Lâm Dật ngẩng đầu nhìn một chút, núi cũng không cao lắm, hơn hai mươi mét, cao khoảng bảy tám tầng lầu.

Nhưng vẫn dư sức để ngã chết người, tạo thành thương thế như vậy, cũng coi là hợp lý.

"Đưa người đến chỗ pháp y, Tiểu Cố, Tiểu Dật, hai người điều tra camera giám sát gần đây một chút."

Lý Tường Huy biết hai người có mâu thuẫn, cho nên muốn để hai người hợp tác nhiều hơn, sau này sẽ là đồng nghiệp, không thể có mâu thuẫn được.

"Đã biết."

"Tiểu Trương, Tiểu Cao, hai người đi tìm xe, mang tất cả người chứng kiến và người của công ty nạn nhân đi, trở về chậm rãi điều."

"Đã biết!"

Sau khi phân phó xong nhiệm vụ, bốn người chia ra hành động.

Cố Diệc Nhiên đã thay đổi thái độ nhằm vào Lâm Dật trước đó, trên đường giảng giải cho anh rất nhiều kinh nghiệm, đều vô cùng hữu dụng.

"Cô xem một chút, như này không phải là được rồi sao, sau này sẽ là đồng nghiệp, còn phải hòa thuận một chút."

"Anh bớt tự cảm thấy bản thân mình tốt đẹp đi, hiện tại đang làm việc, tôi lười tính toán những chuyện kia với anh." Cố Diệc Nhiên mặt không thay đổi nói, có vẻ rất công tư rõ ràng.

"Ngực nhỏ tính khí lớn, tóc dài kiến thức ngắn, cô lại chiếm cả bốn dạng này, đời này cô cũng đừng mong được gả đi."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment