Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1755 - Chương 1753: Tôi Thấy Cô Như Người Nổi Tiếng Trên Mạng.

Chương 1753: Tôi Thấy Cô Như Người Nổi Tiếng Trên Mạng.
Chương 1753: Tôi Thấy Cô Như Người Nổi Tiếng Trên Mạng.
Chương 1753: Tôi Thấy Cô Như Người Nổi Tiếng Trên Mạng.




"Khó trách những chỗ khác đều là tro bụi, chỉ có chỗ kia là sạch sẽ, thì ra là dùng thủ pháp giết người này." Lý Tường Huy nói.

"Đã giải quyết vấn đề thủ pháp giết người, nhưng ở đây còn có một vấn đề khác, hung thủ làm sao xác định rằng Đỗ Quyên đã ngủ rồi?" Cố Diệc Nhiên nói:

"Lúc xảy ra vụ án, hắn cũng không ở trong phòng, cho nên không có cách nào xác định trạng thái của Đỗ Quyên. Nếu như lúc kéo băng dán xuống, Đỗ Quyên còn chưa ngủ say, nhất định sẽ bị phát hiện, kế hoạch của hắn cũng sẽ bị bại lộ."

"Cameras!"

"Chẳng lẽ các người đã quên, mới rồi lúc điều tra, tổng cộng tìm được bốn Cameras lỗ kim, lần lượt ở trong hai phòng ngủ, nhà vệ sinh và nhà bếp, quan sát Đỗ Quyên chằm chằm gắt gao. Cho nên nhất cử nhất động của bà ta đều vô cùng rõ ràng trong mắt một số người, cũng không khó để phán đoán trạng thái lúc đó của nạn nhân."

Cố Diệc Nhiên nhíu mày, mang theo vài phần đẹp mắt.

"Vậy có khả năng người lắp đặt giám sát chính là người sát hại Đỗ Quyên?"

"Vô cùng có khả năng!"

"Trước tiên cứ mang bốn cái Cameras này về đã, để người bên kỹ thuật tra một chút, xem có thể tìm tới được địa chỉ IP ẩn giấu phía sau hay không. Nếu như có thể tìm được thì muốn tìm được hung thủ sẽ không còn khó."

Hai người cùng nhau gật đầu, bọn họ cũng cho rằng như thế.

"Đã điều tra kha khá về tình huống hiện trường, chúng ta đi về trước đi." Lý Tường Huy nói:

"Đợi lát nữa tôi sẽ gọi người bảo vệ hiện trường, nếu có phát hiện gì khác lạ thì lại qua kiểm tra."

Lâm Dật và Cố Diệc Nhiên gật gật đầu, hiện tại đã hơn nửa đêm, không thích hợp để bàn luận về vụ án, ngủ một giấc rồi ngày mai lại nói.

"Cũng cần phải chú ý hai người Tống Triết và Lưu Phương bên kia nữa." Lâm Dật nói: "Nếu như lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ không tốt."

"Yên tâm đi, tôi đã gọi điện thoại từ sớm." Lý Tường Huy nhìn giờ một chút rồi nói:

"Ngày mai mười giờ đi làm, không cần đi sớm như vậy, ở nhà ngủ một giấc cho thật tốt."

"Đã biết."

Bàn giao đơn giản vài câu, mọi người cùng nhau đi ra ngoài, sau đó mỗi người lên xe của mình rồi về nhà.

Trung Hải sau nửa đêm trở nên an tĩnh mà khiêm tốn.

Tựa như là một người phụ nữ đã trút bỏ đi lớp áo quyến rũ, trở nên an tĩnh mà tốt lành, đồng thời, bầu không khí cũng có chút âm u.

Lâm Dật một tay chống đầu, mặt không thay đổi lái xe.

Đèn đường ánh lên mờ nhạt, từng cái quét qua gương mặt anh, trong đầu của anh toàn bộ đều là chuyện về vụ án.

Không cần nghi ngờ, hung thủ giết chết Đỗ Quyên vào lúc này, nói rõ bà ta biết chân tướng của chuyện này, hoặc là biết một phần của chân tướng.

Hung thủ sợ bà ta tiết lộ nên mới động thủ sớm.

Nhìn từ góc độ này, hiềm nghi của Tống Triết và Lưu Phương sẽ giảm mạnh, bởi vì bọn họ vẫn luôn nằm trong tầm mắt của cảnh sát, muốn động thủ giết người là chuyện hoàn toàn không thể nào.

Về phần thuê người giết người thì lại càng không thể, bởi vì không đến mức dùng thủ đoạn thô bạo như này.

Hơn nữa cũng không ai dám nhận một công việc như vậy.

Tiền mặc dù là thứ tốt, nhưng mệnh quan trọng hơn.

Suy nghĩ kỹ một hồi, Lâm Dật vẫn nghĩ mãi không ra.

Hiện tại, con đường duy nhất trên tay chính là mấy cái Cameras kia.

Hy vọng người bên bộ phận kỹ thuật có thể tra được địa chỉ IP, như vậy sẽ có thể làm rõ chân tướng.

Cứ như vậy, Lâm Dật chậm rãi lái xe trở về nhà, sau đó lặng lẽ về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng cảm thấy vừa mới nằm ngủ không được vài phút, thì nghe được tiếng đập cửa từ bên ngoài.

Lâm Dật gắt gỏng đứng dậy từ trên giường.

"Hà Viện Viện, tôi thao bà nội cô!"

"Bà nội tôi đã chết bao nhiêu năm rồi." Hà Viện Viện đứng tại cửa ra vào, nói:

"Tôi muốn ăn cơm chiên anh làm, nhanh lên một chút."

"Làm mấy cái lông, ông đây buồn ngủ, không có thời gian nấu cơm cho cô."

"Nếu là như vậy, tôi sẽ không phân tích vụ án giúp anh nữa."

"Đều đã phân tích xong, công cụ người như cô đã vô dụng."

"Nhưng tôi lại phát hiện những đầu mối khác."

"Đợi một chút!"

Lâm Dật rời giường mở cửa, phát hiện không chỉ có Hà Viện Viện, Kỷ Khuynh Nhan cũng ở ngoài cửa.

"Cô phát hiện cái gì?"

"Anh nấu cơm trước, nấu cơm xong tôi sẽ nói cho anh biết."

Kỷ Khuynh Nhan cười ha hả xuống tầng, cô đã thành thói quen đối với hai người này.

Lấy trình độ hiện tại của Lâm Dật, cho dù một đêm không ngủ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần, nên anh dứt khoát mặc quần áo tử tế rồi đi vào nhà bếp.

Mà ba người Tần Hán còn đang nằm ngáy o o trong căn biệt thự khác, chưa thức dậy.

Lâm Dật cũng thể hiện đủ thành ý, làm rất nhiều, mang ra ngoài cả phần của bọn họ.

"Nói đi, lại phát hiện ra manh mối gì."

"Thật ra cũng không phải là manh mối quan trọng gì." Hà Viện Viện nói:

"Hôm qua lúc điều tra tài liệu của công ty bọn họ, không phải phát hiện Tống Đức Viễn đang làm một hạng mục lớn sao. Nếu như anh có thời gian dư dả thì có thể điều tra công ty hợp tác này một chút, xem tìm được chút manh mối gì hay không."

"Chỉ có vậy?"

"Đúng, chỉ có vậy."

"Móa, đây mà được coi là manh mối à, sớm biết vậy thì tôi đã không dậy."

"Anh nhìn xem có phải là mình quá thế lực rồi hay không." Hà Viện Viện nói:

"Lại nói, hôm nay tôi thay quần áo mới, anh là người đầu tiên nhìn thấy, anh nên thấy thỏa mãn."

Nói xong, Hà Viện Viện còn xoay một vòng tại chỗ, "Tôi phát hiện, học tỷ mua không ít quần áo mà tôi cũng có thể mặc. Học tỷ còn nói, tôi mặc bộ quần áo này như một ngôi sao, anh cảm thấy thế nào."

"Cô không giống ngôi sao, mà giống như người nổi tiếng trên mạng hơn."

"Người nổi tiếng nào?"

"Lương Chí Siêu."

"Móa!" Hà Viện Viện mắng một câu, "Vốn nghĩ, nhìn anh biểu hiện tốt như vậy, lại nói thêm cho anh chút manh mối, ha ha... Bái bai ngài đây."

"Tăng lương cho cô."

"Tới tới tới, chúng ta chậm rãi trò chuyện."

Hà Viện Viện cười híp mắt, nói:

"Hôm qua, sau khi anh đi, tôi nhàn rỗi không chuyện gì, lại nhìn tài liệu của công ty bọn họ một chút, phát hiện ra một trùng hợp rất kinh người."

"Nói tiếp."

Hà Viện Viện nhìn Lâm Dật với vẻ thần bí, vẻ mặt còn có chút giống với Kiều Hân trước đó.

"Trong vòng ba tháng trước khi ngã xuống sườn núi, mỗi một chỗ mà Tống Đức Viễn đi tới gần như đều thay đổi Cameras, hơn nữa hạng mục này còn do công ty của bọn họ tiếp nhận!"

"Ừm hả? Chắc chắn sao?"

"Tôi làm việc mà anh còn không yên tâm sao, đã thẩm tra đối chiếu hai lần, xác thực hoàn toàn ăn khớp."

Manh mối này khiến cho Lâm Dật có chút ngoài ý muốn, có thể nói là một manh mối vô cùng quan trọng.

Nhưng có thể phân tích ra kết quả gì thì còn phải thương lượng với mọi người một chút.

Ba người cơm nước xong xuôi, lần lượt đi làm.

Hà Viện Viện để xe lại cho Cao Tông Nguyên, bản thân mình thì lấy xe của Lâm Dật đi đến công ty.

Dậy thật sớm, nhưng lại tập hợp muộn.

Sau khi đưa hai người phụ nữ đi làm, lúc trở lại phân cục, đã là mười giờ hơn, mấy người Lý Tường Huy cũng đã đến.

"Tới rồi, chỉ thiếu cậu thôi." Trương Huy hô.

"Tiểu tử cậu đúng là rất được đó nha, nghe nói chỉ mất vài phút đã phát hiện ra thủ pháp giết người trong phòng kín, sau này nhất định có phát triển." Cao Minh Tuấn nói.

"Đều là anh Huy, anh Trương và anh Cao dạy tốt."

Cố Diệc Nhiên: ? ? ?

Tôi không tính là người sao?

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment