Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1805 - Chương 1803: Phải Nhổ Cỏ Tận Gốc.

Chương 1803: Phải Nhổ Cỏ Tận Gốc.
Chương 1803: Phải Nhổ Cỏ Tận Gốc.
Chương 1803: Phải Nhổ Cỏ Tận Gốc.




Đường lớn Dvor nằm bên cạnh thành Panama.

Nhìn thoáng qua, đều là chút nhà lầu thấp bé, không liên quan gì với hai chữ phồn hoa cả.

Đi thêm về phía trước mấy cây số, chính là xóm nghèo Panama.

Mặc dù không hỗn loạn giống trong phim điện ảnh, nhưng cũng không phải là nơi tốt lành gì, tình huống trị an không được tốt lắm.

Cũng may nơi này có đầy đủ thiết bị sinh hoạt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ xảy ra đấu súng và cướp bóc.

Nhưng đối với người dân nơi này mà nói, đây đều là chuyện rất bình thường, chỉ cần lúc ra khỏi cửa cẩn thận một chút thì không có bao nhiêu vấn đề cả.

Mà nhà Cohen là một căn hộ ngay trên đường lớn Dvor.

Nhà của Cohen cũng không tính là lớn, toàn bộ diện tích cũng chỉ có hơn 60 m2.

Đồ dùng và cách bày biện trong phòng đều đã cũ kỹ, quần áo quăng khắp nơi, đã không còn chỗ để đặt châ.

Nhưng cho dù là như vậy, trên đường lớn Dvor thì điều kiện nhà anh ta cũng coi như là không tệ, rất nhiều người đều sẽ hâm mộ, bởi vì Cohen có một công việc nghiêm túc.

Có thể nói như vậy, bởi vì người nơi này quả thực vô cùng nghèo, lại không có thói quen tích lũy tiền, có thể nhìn đến kẻ lang thang khắp nơi.

Trên ghế sô pha phủ vải cũ kỹ, hai tay Cohen để trần, đang uống bia cùng vợ của anh ta- Tanasa, và xem trận đấu La Liga đang phát sóng trực tiếp trên TV.

Thỉnh thoảng sẽ bình luận vài câu, xem ra vô cùng thoải mái.

"A đúng rồi, anh yêu, có chuyện em quên nói cho anh."

Giữa lúc giải lao trận đấu, Tanasa nói:

"Hôm nay có hai người đại sứ quán tới, điều tra tình huống của anh với em, đã xảy ra chuyện gì rồi, anh không cần phải gạt em."

"Những tên đáng chết này, thế mà lại tìm tới đây rồi." Cohen để bia xuống, lớn tiếng mắng.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhanh nói cho em một chút."

Cohen uống một hớp bia, rồi kể lại chuyện mấy ngày trước với Tanasa một lần.

"Những người Hoa này cũng quá đáng, bản thân mình phạm sai lầm, tại sao còn muốn điều tra anh."

"Anh cũng không biết, có thể là thương tích quá nặng." Cohen nói với vẻ không quan trọng:

"Nhưng không thể không nói, người Trung thực sự là không biết đánh nhau, anh chỉ xông lên đánh đầu một cái, sau đó đã ngã xuống đất không dậy nổi."

"Anh cũng biết mà, tố chất thân thể của người Trung vô cùng kém, giống như một đám bọt biển, nhẹ nhàng đụng một sẽ tản mất."

"Em yêu, em hình dung quá chuẩn xác, anh cũng nghĩ như vậy." Cohen cười to:

"Đến Panama chúng ta làm ăn, thế mà còn không nghe lời, nhất định phải giáo huấn cho bọn họ một trận, thật sự cho rằng mình là người Mỹ sao? Có thể đi ngang ở chỗ này?"

"Sau này bọn họ sẽ không tới tìm anh gây chuyện chứ?"

"Anh thì không có vấn đề, người của bọn họ đã qua tìm anh. Nhưng anh đã cảnh cáo bọn họ, sau này đừng tới tìm anh, nếu như còn dám đến thì anh không ngại đánh bọn họ một trận đâu."

"Em cho rằng anh làm đúng, những người này thật sự là quá phách lối, phải cho bọn chúng vào bệnh viện, thì mới biết chúng ta không phải là người dễ trêu."

"Chỉ bằng quả đấm của anh, một đấm có thể đánh mười người Hoa, ha ha. . ."

Đương đương đương ——

Ngay tại lúc hai người nói chuyện, cửa phòng bị gõ.

Cohen không nhịn được nói:

"Người nào muộn như vậy còn gõ cửa, anh thật muốn hắn đi gặp thượng đế! Em yêu, em đi mở cửa đi."

"Trận đấu đã bắt đầu, em mới không đi."

Cohen đứng dậy, không nhịn được nói:

"Quấy rầy anh xem bóng, bất kể là ai, anh đều phải hung hăng giáo huấn hắn một trận mới được."

Đứng dậy đi tới cửa, Cohen không hề nghĩ ngợi mà mở cửa ra.

Nhưng còn chưa thấy rõ người tiến vào là ai, đã cảm thấy bụng dưới đau xót, bị một chân đá vào trong phòng!

Người động thủ chính là Dư Tư Dĩnh!

Theo sát phía sau, Lâm Dật, Trương Siêu Việt cũng đi vào trong phòng, rồi đóng cửa lại, biến nơi này thành một không gian kín.

Nhìn thấy ba người tiến đến, Cohen bị giật nảy mình.

"Các người tới đây làm gì!"

"Không làm gì cả, chỉ là muốn hỏi anh một chút, rốt cuộc là ai nói cho anh đám hàng kia có vấn đề." Gương mặt Lâm Dật đã trở nên thâm trầm.

Cohen đứng lên, trợn mắt nhìn lấy Lâm Dật.

"Tôi đã nói những gì tôi biết cho anh, thế mà còn dám tới tìm tôi? Tôi sẽ không để cho ba người tuỳ tiện rời đi đâu!"

Cohen hầm hầm về tới nhà bếp, tìm được một thanh dao gọt hoa quả, nói với Lâm Dật:

"Các người tự mình vào nhà tôi, như này là phạm pháp, cho dù tôi giết anh, pháp luật cũng sẽ không trừng trị tôi."

"Anh yêu, không nên nói chuyện với mấy tên người Hoa ngu xuẩn này làm gì, nhanh dạy dỗ cho bọn họ một trận, em muốn tiếp tục xem đá bóng." Tanasa nói.

"Yên tâm đi, anh biết, những người Hoa này không thể nào là đối. . ."

Nói còn chưa dứt lời, Cohen bỗng nhiên im bặt.

Bởi vì một cây súng đen như mực đang nhắm ngay vào đầu của anh ta.

"Các, các người muốn làm gì!"

Cohen bị dọa cho choáng váng, vẻ mặt và thái độ hoàn toàn khác biệt so với lúc nãy.

Tanasa phát ra tiếng thét hoảng sợ chói tai, lập tức chạy trốn ra phía sau cánh cửa.

"Các người tốt nhất đừng lớn tiếng, nếu không súng sẽ bóp cò." Trương Siêu Việt nói.

Hai người im miệng lại, không ai dám nói thêm một câu nào.

"Tôi thật sự không biết gì cả, tôi đã nói hết những gì mà tôi biết cho các người rồi."

Lâm Dật nhướng mày nhìn Cohen.

"Sự chịu đựng của tôi có hạn, đây là cơ hội cuối cùng của anh, chỉ có năm giây suy nghĩ, đừng để tôi thất vọng."

Bịch một tiếng, Cohen quỳ xuống.

"Tôi thật sự không biết gì cả, số điện thoại gọi đến là một số lạ, nói hàng của các người có vấn đề, cho nên chúng tôi mới đi kiểm tra. Nếu như không phải người của các người cản trở thì cũng sẽ không xảy ra xung đột."

"Cho dù có ngăn cản các người, cũng không đến mức xảy ra xung đột lớn như vậy."

"Tôi, tôi thừa nhận, lúc đó thấy bọn họ là người Trung nên mới ra tay nặng một chút. Nhưng tôi biết đối phương không chết, tôi có thể đi xin lỗi, đồng thời thanh toán phí bồi thường."

"Nhưng anh có biết, người bị anh đả thương là Phó tổng giám đốc cấp cao của công ty chúng tôi, là người luôn đi theo tôi từ lúc mới bắt đầu lập nghiệp."

Lâm Dật hít sâu một cái, bình tĩnh nhìn Cohen,

"Anh ấy là một người rất quan trọng với tôi, anh làm ra chuyện như vậy, quả thực cần phải cố gắng bồi thường và trả giá."

"Vâng vâng vâng, tôi nguyện ý bồi thường, hiện tại sẽ đến bệnh viện."

"Tôi có rất nhiều tiền, không thiếu chút đó của anh, nên anh đền mạng đi."

Ầm!

Tiếng nói vừa dứt, Trương Siêu Việt đã bóp cò súng, viên đạn bắn vào mi tâm của Cohen khiến anh ta mất mạng tại chỗ!

A!

Tanasa phát ra tiếng thét cực kỳ chói tai, giống như là như bị điên, ôm lấy đầu của mình, co quắp phía sau cánh cửa.

"Tôi đã nói, nếu như cô lại lớn tiếng thì sẽ bóp cò súng."

Lời nói của Siêu Việt khiến cho cô ta cảm thấy kinh sợ, thân thể Tanasa run rẩy, không dám nói câu nào.

Ầm!

Đúng lúc này, lại một tiếng súng vang lên.

Nhưng không phải Trương Siêu Việt nổ súng, mà chính là Dư Tư Dĩnh.

"Loại chuyện này phải nhổ cỏ tận gốc, lưu lại người sống sẽ rất phiền phức."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment