Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1822 - Chương 1820: Bất An.

Chương 1820: Bất An.
Chương 1820: Bất An.

"Thông báo với người địa phương, buông bỏ quyền giới hạn, chống đỡ hỏa lực cho mấy người Lâm Dật."

"Vâng!"

"Đi liên lạc với người bên ngoại giao một chút, xem có thể phái người của chúng ta đi qua hay không." Lục Bắc Thần nói:

"Nơi này không phải đảo Tilia, vũ khí chiếm ưu thế, sẽ khiến cho lực chiến đấu cá nhân của Lâm Dật giảm bớt đi nhiều. Nếu như không thể phái người đi qua, tình cảnh của bọn họ sẽ rất nguy hiểm."

"Tôi đã liên lạc qua, câu trả lời là, bên phía Panama không đồng ý." Hai tay Lưu Hồng nắm chặt, nói:

"Cho nên tôi đã để Khâu Vũ Lạc và Ninh Triệt ăn mặc thành du khách, chậm rãi tiến vào."

Lục Bắc Thần không nói chuyện, nhìn tình huống hiện tại mà nói, chỉ có một biện pháp này.

Bọn họ như thê chân tay với nước Mỹ, đương nhiên sẽ không để cho người của quân đội Trung Quốc đến.

Nhưng chuyện mà Lục Bắc Thần để ý hơn là rốt cuộc là ai làm chuyện này.

Ông đưa ánh mắt bỏ vào trên người Vương gia, nhưng không có một chút chứng cứ, muốn lên án bọn họ là không thể nào.

Khoảng 10 kg khoáng thạch buss, thật đúng là bỏ hết cả vốn!

Nhưng mục đích của bọn họ là gì đây?

Đơn thuần chỉ là khơi mào mâu thuẫn giữa lữ đoàn Trung Vệ và nhân viên bên ngoài sao?

Lục Bắc Thần suy đi nghĩ lại, đều cảm thấy không có khả năng.

Càng có khuynh hướng, mục tiêu của đối phương nằm trên người Lâm Dật hơn.

Trước lúc đó, ông biết được từ chỗ của Thẩm Thục Nghi, giữa hạng mục này đã xảy ra nhiều vấn đề, kéo dài hơn mấy tháng.

Nếu như không phải tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Lăng Vân xảy ra chuyện, Lâm Dật cũng sẽ không đuổi tới Panama.

Cho nên rất có thể, ngọn nguồn mâu thuẫn nằm ở trên người Lâm Dật.

Chẳng lẽ đây mới là mục đích thật sự của Vương gia?

...

Yến Kinh, Vương gia.

Ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt, nhưng trong thư phòng đèn vẫn sáng.

Trong miệng Vương Đình Sơn ngậm điếu thuốc, Vương Miện ngồi trên xe lăn, nghe Lý Mật báo cáo.

"Lão gia, xung đột bên phía Panama đã bắt đầu." Lý Mật nói:

"Nhưng lữ đoàn Trung Vệ đã phái Ninh Triệt và Khâu Vũ Lạc qua."

"Panama ban bố quản chế không trung, bọn họ còn có thể đi qua sao?"

"Quản chế không trung chỉ có hiệu lực trong thời gian nhất định, Lưu Hồng tìm một máy bay tư nhân, dùng hết tốc lực, hẳn là có thể đến Panama trước thời hạn quản chế của không trung."

Vương Đình Sơn yên lặng hít một hơi thuốc lá, "Tên này, những năm này đã tiến bộ không ít."

"Chúng ta cần làm chút gì không?"

"Hai người phụ nữ kia cũng không đơn giản, gọi người ngăn cản một chút, tạo chút phiền phức cho bọn họ." Vương Đình Sơn nói:

"Nhưng cũng không cần trắng trợn, thích hợp trì hoãn tiến trình là được. Tiêu điểm của toàn thế giới đang ở Panama, lực chiến đấu của bọn họ cũng không là gì cả."

Vương Miện và Lý Mật gật gật đầu, nơi này không phải là đảo Tilia, lực chiến đấu của bọn họ sẽ giảm bớt đi nhiều.

"Tình huống của Lâm Dật thế nào rồi?" Vương Đình Sơn nói:

"Tôi nghe nói ngay cả cũng Hắc Xà đi qua."

"Đúng thế." Lý Mật lời ít mà ý nhiều trả lời:

"Trong điều tra của tôi, ít thiểu nhất có mười hai tổ chức đã tới Panama, tình cảnh của Lâm Dật có thể nói là cửu tử nhất sinh."

"Không thể coi thường năng lực của Lâm Dật, cho dù có nhiều người vây công như vậy có lẽ cũng sẽ kiên trì được một đoạn thời gian. Thông báo lại cho Trần Quan Kiệt một tiếng, âm thầm quan sát cậu ta thật kỹ, không nên xuất hiện chỗ sơ suất nào."

"Đã biết."

Vương Đình Sơn phất phất tay, "Còn có bên phía lữ đoàn Trung Vệ, nếu như có sắp xếp hay bố trí gì mới thì lập tức báo cáo trở về."

"Đã hiểu!"

...

Trung Hải, Cửu Châu Các.

Trong lúc ngủ mơ, Kỷ Khuynh Nhan đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, sắc mặt tái nhợt.

Cô không ngừng thở hổn hển, giống như là người chết đuối được kéo lên bờ.

Trong bóng tối, Kỷ Khuynh Nhan tìm đến điện thoại di động.

Ánh đèn màn hình sáng lên, mượn ánh đèn, có thể nhìn thấy môi của cô đã trắng bệch.

Tóc tán loạn, khiến cho tất cả khí chất của cô đều trở nên bối rối mà hỗn loạn.

Nhưng trên điện thoại di động, ngoại trừ hai lá bưu kiện, cùng một thư rác, thì không có tin gì của anh.

Cũng không nhìn thấy nội dung mà cô muốn.

Bởi vì chênh lệch múi giờ, cho tới Kỷ Khuynh Nhan đều gọi điện thoại cho Lâm Dật vào buổi tối.

Cho sau khi tan làm, cô như thường lệ gọi điện thoại cho Lâm Dật, muốn hỏi anh một chút xem chuyện xử lý thế nào rồi.

Nhưng gọi điện thoại tới lại không có ai nhận.

Khi đó Kỷ Khuynh Nhan, cũng không quan tâm lắm, cho là Lâm Dật đang có việc bận, không có nhận cũng rất bình thường, đợi đến sau khi anh hết bận sẽ gọi lại cho mình.

Cho đến khi cơm nước xong xuôi, vẫn không nhận được cuộc điện thoại nào.

Cho nên cô đã gọi lại.

Nhưng gọi lúc này vẫn không gọi được.

Đến trước khi ngủ, cô đã gọi mười mấy cuộc điện thoại, kết quả cũng giống nhau, không có người nhận.

Nhịp tim của Kỷ Khuynh Nhan không khỏi tăng tốc.

Cô cầm điện thoại di động, lại gọi tới cho Lâm Dật.

Lần này, vẫn không có người nào nhận.

Một ngọn lửa không tên trào lên trong lòng, Kỷ Khuynh Nhan ảo não ném di động qua một bên.

Lúc này cô đã không thể ngủ được nữa, ngồi dựa vào đầu giường, ngồi đến lúc trời sáng choang.

...

Thành Panama, đường số 76 phía Đông.

Lâm Dật và Chu Lương tạm thời có cơ hội thở dốc, nhưng chừng này còn không thể thay đổi vận mệnh nguy hiểm của hai người.

"Cách Đại Sứ quán còn bao xa."

Lâm Dật nhìn cẩn thận khắp bốn phía, hỏi.

"Khoảng còn 5 cây số nữa."

"Lái nhanh một chút, từng giây từng phút đều rất quan trọng đối với hai chúng ta."

"Đã hiểu."

Chu Lương không dám chậm trễ thời gian, anh cũng hiểu rõ tính cấp bách của chuyện này, nhất định phải chạy đến đại sứ quản trong thời gian ngắn nhất.

Lâm Dật thở mạnh, cố gắng lấy điện thoại di động ra, liên lạc với bọn người Dư Tư Dĩnh.

Nhưng lại phát hiện, trong lúc đấu đá lung tung, màn hình điện thoại di động đã bể nát.

"Mẹ nó!"

Lâm Dật mắng một câu, có loại cảm giác như nhà bị giột còn đổ mưa.

Không thể dùng được điện thoại di động, có thể sống sót hay không cũng chỉ có thể xem vận may.

Lúc đang quan sát tình huống bốn phía, đại não Lâm Dật nhanh chóng xoay tròn.

Anh cố gắng load lại một loạt những chuyện này một lần trong đầu.

Càng phát hiện đây là một trận âm mưu.

Một trận âm mưu nhằm vào chính mình!

10 kg khoáng thạch này, tất nhiên là người đứng phía sau màn cho vào thùng đựng gỗ khi chuẩn bị hàng.

Mãi cho đến hôm nay, mới bị phát hiện ra.

Hơn nữa trước buổi trưa, Dư Tư Dĩnh nói, bọn họ theo dõi hai nhóm người, đều đang tiến về phía cục quản lý. Đây cũng không phải là trùng hợp, người ta chính là hướng về phía cục quản lý!

Sở dĩ có thể như vậy, là bởi vì bọn họ có được tin tức chính xác, khoáng thạch nằm trên tay mình!

Cứ như vậy, mình lập tức trở thành mục tiêu công kích!

Trở thành mục tiêu của tất cả mọi người.

Mà những chuyện này, đều chỉ hướng rõ về một tin tức!

Người âm thầm khống chế tất cả, nắm rõ hành tung phía bên mình như lòng bàn tay.

Sau đó mới hoàn thành một loạt bố cục này!

Nghĩ đến đây, Lâm Dật thở hổn hển, nhìn qua ngoài cửa sổ.

Nếu như suy đoán là thật, thì 5 cây số cuối cùng này, đối với mình và Chu Lương mà nói sẽ tràn đầy chông gai!

Không biết có thể để cho mình nhẹ nhàng đến khu vực an toàn hay không!

Ong ong ong _ _

Phanh phanh phanh!

Ngay tại lúc Chu Lương tăng tốc, chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy động cơ và tiếng nổ súng!

Lại là một lần nguy hiểm đánh tới!

Bình Luận (0)
Comment