Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1857 - Chương 1855: Anh Hùng, Lên Đường Bình An.

Chương 1855: Anh Hùng, Lên Đường Bình An.
Chương 1855: Anh Hùng, Lên Đường Bình An.

Ngoại trừ người của tổ một, tổ hai của Khưu Vũ Lạc cũng đã đến đây.

Bầu không khí ở sân bay ngột ngạt đến đáng sợ, ánh mặt trời sáng rỡ, giống như là đang diễn tấu một bài ca phúng điếu thê lương.

Máy bay trực thăng màu đen hạ xuống từ không trung, bọn người Tiếu Băng vốn dĩ còn có thể giữ vững bình tĩnh, tại thời khắc này cũng không thể khống chế nổi tâm trạng của mình.

Không để ý tới luồng khí lớn từ cánh quạt, đón gió mạnh mà chạy tới.

Lúc khoang cửa mở ra, người của lữ đoàn Trung Vệ đều sững sờ tại chỗ.

Thời gian dường như ngừng lại tại thời khắc này, nhịp tim đập như sấm.

Trên máy bay trực thăng, bọn họ nhìn thấy hai người đang nằm trên giường xếp, một người bên trong bị che kín vải trắng. Mà trên người Lâm Dật thì vết thương chồng chất, dù đã xử lý bước đầu, nhưng vết thương trên người vẫn khiến cho người khác nhìn mà giật mình.

"Tổ trưởng!"

Tiếu Băng khóc như mưa, thân thể co quắp trên mặt đất, cơ hồ là dùng phương thức bò để đi vào trong máy bay.

Trạng thái của La Kỳ và Dư Tư Dĩnh cũng không khác Tiếu Băng là bao, sắc mặt trắng bệch, giống như là một bệnh nhân bệnh nguy kịch.

Khưu Vũ Lạc và Đào Thành cũng nhắm mắt đi về phía Lâm Dật.

Nhìn thấy người đàn ông bất cần đời kia nằm trên giường không nhúc nhích, lòng của cô như bị đao đâm, nhói một cái.

Các cô có thể tưởng tượng ra thế giới này sẽ phát sinh bất cứ chuyện gì.

Nhưng lại không thể tin tưởng, Lâm Dật sẽ lấy phương thức như vậy để kết thúc sinh mệnh của mình.

"Sao người lại chết được!"

Khưu Vũ Lạc nắm tay vịn của giường xếp thật chặt.

"Cậu, cậu tỉnh dậy nhìn tôi một cái, tôi sau này sẽ không tiếp tục đối nghịch với cậu nữa. Nếu như cậu đi, lữ đoàn Trung Vệ sẽ không phải là lữ đoàn Trung Vệ nữa."

"Tổ trưởng _ _ "

Đào Thành tiến lên, cố gắng đỡ lấy Khưu Vũ Lạc.

Nhưng trong lòng anh cũng cảm thấy không yên, không có một chút khí lực nào.

Anh không dám nhìn thẳng vào tình cảnh này, bởi vì lúc trước, chính anh là người chiêu mộ Lâm Dật vào.

Đào Thành xoay người, xốc màn che màu trắng lên, nhìn thấy thi thể của Chu Lương, tâm trạng lập tức không có cách nào khống chế nổi.

Tựa như đê vỡ nước tràn, gần như sụp đổ.

"Tổ trưởng!"

Ba nữ sinh vây quanh trước mặt hai người, khóc lớn.

Không ai có thể khống chế nổi tâm trạng của mình, nước mắt không kìm nổi, hối hận và tự trách đều viết rõ trên mặt của bọn họ.

Nếu như lúc trước, liều lĩnh nghĩ cách cứu viện, có lẽ tình huống bây giờ đã khác rồi.

Ba ba ba!

Tùy Cường tự tát liên tục vào mặt mình, nước mắt không ngừng rơi xuống trên gương mặt của một vị đại hán cường trán.

Anh tự trách, đều là do mình, nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Trương Thư Bình và Trần Khánh Phong đứng ở sau lưng mọi người, nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy thống khổ không thôi.

Nhưng lại bất lực.

"Mọi người đừng khóc, Điện Tâm Đồ vẫn còn nhảy, cậu ấy chưa chết, chỉ cần trở lại Trung Quốc là có thể cứu sống cậu ấy." Ninh Triệt lớn tiếng nói.

Nếu như bây giờ, có ai dám nói Lâm Dật chết rồi, cô thậm chí là dám nổ súng bắn chết đối phương!

"Bây giờ không phải là lúc khóc lóc, đưa người lên máy bay đi, nắm chặt thời gian trở về Trung Quốc, không nên ở lại đây làm gì." Tống Kim Dân nói.

Đàn ông tổ hai và tổ ba hợp sức kéo mấy người phụ nữ ra.

Đúng như Tống Kim Dân nói, bây giờ không phải là lúc khóc lóc, cần đưa người về Trung Quốc để tiến hành bước xử lý tiếp theo.

Bởi vì sớm nhận được thông báo, máy bay tư nhân đã chuẩn bị xong, không đến nửa giờ, Lâm Dật và Chu Lương đều được đưa lên máy bay.

Hơn nữa Trương Thư Bình và Lý Khánh Phong đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị chữa bệnh ở phía trên, có thể sử dụng trên đường trở về.

Nhìn máy bay cất cánh trên đường băng, Trương Thư Bình và Lý Khánh đều chào lại theo quân lễ.

"Anh hùng, lên đường bình an..."

...

Rạng sáng Yến Kinh, biệt thự Vương gia đèn đuốc sáng trưng.

Vương Đình Sơn, Trần Sở Phong, Vương Miện và Lý Mật, đều xuất hiện ở nơi này.

Bầu không khí đã khác so với sự trầm muộn trước đó, lần này, bầu không khí bên trong biệt thự khá là vui vẻ, trên mặt bàn đặt hai bình rượu vang đỏ. Ba người thỉnh thoảng chạm cốc, nụ cười trên mặt chưa từng đứt đoạn.

"Kéo dài nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng giải quyết mọi chuyện một cách viên mãn." Vương Đình Sơn như trút được gánh nặng nói.

"Tôi đoán Lâm Dật cũng sẽ không nghĩ tới, bản thân mình có một ngày lại bị nổ chết."

Vương Miện cười nói: "Cuối cùng cũng đã báo được mối thù, anh ta vẫn chết trên tay Vương gia đó thôi."

"Trải qua một loạt chuyện này, tôi phát hiện cậu ta được Lục Bắc Thần nhìn trúng, thật sự không chỉ có may mắn, dưới tình huống như vậy, mang theo một tên phế vật, còn thoát chết nhiều lần. Đúng là người trẻ tuổi có tiềm lực nhất mà tôi đã từng gặp qua."

"Đúng vậy a..."

Vương Đình Sơn cảm khái nói:

"Nếu như lúc đó, không phải là Trần Quan Kiệt bắn hai phát, còn thật sự có khả năng để cho cậu ta trốn thoát."

"Đúng thật là vậy, nhưng bất kể nói thế nào, chuyện này xem như đã giải quyết viên mãn, sau này sẽ không cần vướng bận nữa." Vương Đình Sơn nói:

"Tuổi tác của Lục Bắc Thần đã cao, đoán chừng cũng không sống nổi mấy nămnữa, chờ sau khi ông ta chết, chính là thời gian cho Vương gia quật khởi!"

"Cha, Lâm Dật chết rồi, những chuyện xấu liên quan tới anh ta, có phải là cũng nên đưa ra ngoài ánh sáng một chút hay không?" Vương Miện nói.

"Nếu như con không nhắc nhở, cha cũng quên mất việc này." Vương Đình Sơn nói:

"Xảy ra chuyện như vậy, sau khi tin tức truyền về trong nước về, hẳn là có thể được phong làm liệt sĩ. Chờ sau khi chuyện cậu ta chân đạp hai thuyền bị đưa ra ánh sáng, nhất định sẽ thân bại danh liệt. Lúc còn sống có bao nhiêu phong cảnh, sau khi chết thì lại thảm bấy nhiêu!"

Nói xong, Vương Đình Sơn nói với Lý Mật:

"Anh đi sắp xếp việc này một chút, nói chuyện của cậu và Lương Nhược Hư cho Kỷ Khuynh Nhan biết, sau đó lại lan truyền một chút trên mạng, cố gắng tạo thành sức ảnh hưởng lớn nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất. Đợi đến khi người quản lý mạng lưới ra tay thì việc này đã không còn ý nghĩa gì nữa."

"Đã hiểu, tôi hiện tại sẽ đi sắp xếp ngay."

Sau khi nhận nhiệm vụ, Lý Mật quay người đi ra ngoài.

Vương Đình Sơn bưng chén rượu, đứng ở phía trước cửa sổ, tự lẩm bẩm:

"Lâm Dật à Lâm Dật, cậu cũng đừng trách tôi vô tình, ai bảo cậu lại đối nghịch với Vương gia chúng tôi chứ, không được khiêu khích đến quyền lực."

...

Khu vực lữ đoàn Trung Vệ, so với bầu không khí vui vẻ của Vương gia.

Nơi này hoàn toàn tĩnh mịch.

Hốc mắt của không ít người đều đỏ bừng, bao gồm cả Lục Bắc Thần và Lưu Hồng.

Bọn họ không khóc, nhưng trong hốc mắt vẫn luôn giữ một tầng nước mắt.

Bởi vì một giờ trước, bọn họ đã nhận được tin tức từ tiền tuyến.

Chu Lương đã hi sinh vì nhiệm vụ.

Nhưng Lâm Dật dựa vào máy hô hấp, còn duy trì được sinh mệnh.

Nhưng theo như tình báo bên trong tổ ba, thật ra Lâm Dật cũng đã hi sinh vì nhiệm vụ.

Chỗ phản ứng này chỉ là hiện tượng giả do máy hô hấp mang tới.

Động mạch nơi cổ đã không còn phản ứng, ngay cả đồng tử cũng bị giãn ra.

Không có khả năng là còn sống.

Tiếng khóc vang lên đứt quãng, một số nữ đồng chí cũng nhịn không được mà rơi nước mắt.

Trước lúc đó, Lâm Dật mất liên lạc 100 giờ, cuối cùng lại có liên lạc. Cho nên lần này, bọn họ đều ôm lòng tin tuyệt đối, chờ Lâm Dật truyền tin tức tới.

Nhưng bọn họ vạn lần không nghĩ đến, lần nữa nghe được tin tức của anh lại là tin dữ như vậy.

Quá đột nhiên, không cho bọn họ một chút chuẩn bị nào.

Nhưng Lưu Hồng vẫn hạ lệnh, tiếp tục dùng máy hô hấp, duy trì dấu hiệu sự sống cho Lâm Dật.

Bất kể như thế nào, đều nên gặp Lâm Dật một lần cuối.

Bình Luận (0)
Comment