"Thời gian giày vò dài như vậy, tôi cũng không được thả lỏng sao." Tống Kim Dân nói tiếp:
"Chờ đó đi, tôi không làm nữa, đi lên tìm cậu ngay đây."
Lâm Dật cũng bất đắc dĩ, cảm thấy tấm lòng Tống Kim Dân còn lớn hơn cả mình.
Hơn mười phút sau, căn phòng đóng cửa được mở ra, lưng Tống Kim Dân đeo một chiếc cặp màu đen từ bên ngoài đi vào.
"Đây là cái gì vậy? Lấy từ đâu?"
"Lúc chiều đi ra ngoài lấy được."
Lâm Dật tò mò mở cặp ra, phát hiện bên trong có hai cây súng, còn có vài quả bom vá, hai thiết bị theo dõi và thiết bị nghe trộm.
"Với thân thủ của ông còn cần mấy thứ này à?"
Lâm Dật nhớ rõ, lần trước ở Dubai, Tống Kim Dân tay không tất sắt đã giải quyết nhóm người Jeffrey, anh cảm thấy nếu không có vài quả tên lửa dường như khó giết được ông ta.
"Tôi không cần mấy thứ này cho lắm, đều là chuẩn bị cho cậu, cậu giữ phòng thân đi."
"Có ông ở bên cạnh tôi, còn dùng những thứ này nữa à?"
Lâm Dật phát hiện, đối mặt với hành động lần này, hình như Tống Kim Dân cẩn thận hơn lần trước rất nhiều.
Với thân thủ của ông ta, điều này rất không bình thường.
"Tôi có quen biết vài người ở nơi này, bọn họ đều chuyên buôn bán mấy thứ về phương diện này." Tống Kim Dân đốt điếu thuốc, nói tiếp:
"Tôi hỏi thăm bọn họ một câu, nói mấy ngày gần đây, người đến chỗ anh ta mua đồ nhiều hơn bình thường, đây có thể là tín hiệu nguy hiểm."
"Tín hiệu nguy hiểm?"
Lời nói của Tống Kim Dân khiến cho cả người Lâm Dật cứng đờ, vài giây sau mới phản ứng lại.
"Ý của ông là nói gần đây phần tử nguy hiểm tràn vào Qatar trở nên nhiều hơn, mà mục đích của bọn họ có thể giống với Fauci?"
Tống Kim Dân gật gật đầu: "Đây là tôi đoán, cũng không biết chính xác hay không, cẩn thận đề phòng một chút vẫn hơn."
"Vậy chúng ta suy đoán dựa theo mạch suy nghĩ này trước vậy." Lâm Dật nói tiếp:
"Nếu sắp tới, thực sự có rất nhiều phần tử nguy hiểm tràn vào Qatar, mà mục đích của bọn họ lại giống với Fauci, điều này chứng minh chuyện gì?"
Tống Kim Dân yên lặng hút thuốc, suy nghĩ sâu xa một hồi lâu.
"Chứng minh trên tay người làm giao dịch với Fauci có rất nhiều hàng hóa, hấp dẫn rất nhiều người tới đây."
"Nói cách khác, đây có thể là một cuộc giao dịch đa phương diện." Lâm Dật bổ sung.
"Nếu như dự đoán của chúng ta được thành lập, e rằng người làm giao dịch với Fauci có thực lực không tầm thường, trình độ cũng không thua kém chúng ta bao nhiêu."
Lời nói của Tống Kim Dân khiến cho Lâm Dật hơi bất ngờ.
Đây đã là đánh giá cực kì cao.
"Chắc chắn?"
"Gần giống vậy."
Hút xong một điếu thuốc, Tống Kim Dân lại đốt một điếu nữa, nói: "Nghe người bạn kia của tôi nói, người đi qua tìm anh ta mua đồ có trình độ cũng không kém, hình như cùng trình độ với Fauci. Nếu như không có chút bản lĩnh, không có khả năng trấn giữ nhiều người như vậy, rất dễ dàng bị cướp."
Ánh mắt Lâm Dật đảo một vòng, hình như nghĩ tới cái gì.
"Có thể là người của tổ chức Mã Môn hay không?"
"Có khả năng, nhưng cũng chỉ là có khả năng." Tống Kim Dân không có cho câu trả lời chắc chắn.
"Nhưng có thể chắc chắn hai ký khoáng thạch kia cũng không ít, bất kể có bao nhiêu người vụng trộm, Fauci đều là giao dịch lớn với bọn họ, điều này không cần nghi ngờ."
Đối với cách nói của Tống Kim Dân, Lâm Dật cũng từ chối cho ý kiến.
Trong nhận thức của anh đối với khoáng thạch, hai ký khoáng thạch thật sự không hề ít.
"Có điều người làm giao dịch với bọn họ là ai căn bản không quan trọng với chúng ta, chỉ cần giết chết Fauci là được." Tống Kim Dân nói tiếp:
"Bây giờ cậu phải điều tra thời gian cuối cùng Fauci ra ngoài, sau đó ôm cây đợi thỏ, trực tiếp đi qua giết chết gã ta là được."
Lâm Dật gật đầu, tiếp tục thao tác trước máy tính, điều tra quỹ đạo ra ngoài của Fauci.
Gần một tiếng sau, Lâm Dật đã sắp xếp lại tin tức về Fauci.
Lần ra ngoài cuối cùng là hơn mười giờ sáng hôm nay, sau đó chưa từng trở về.
Lâm Dật tiếp tục loay hoay với máy tính, một đài trong đó đã xâm lấn vào cameras ở cửa khách sạn.
Cái khác nhắm ngay vào phòng của Fauci, chỉ cần gã ta trở về, chắc chắn có thể tìm được gã ta!
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, hai người vô cùng buồn chán ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm cameras.
Mãi cho đến hơn mười giờ tối, Lâm Dật đột nhiên từ trên sô pha ngồi dậy.
"Người đã trở lại!"
Nhưng Tống Kim Dân ở bên cạnh lại không có phản ứng gì, nghiêng đầu vừa thấy ông ta đã ngủ rồi.
"Móa, đến lúc này rồi đừng ngủ nữa."
Lâm Dật đi lên đá một đá, Tống Kim Dân đột nhiên bừng tỉnh.
"Làm sao vậy, người đã trở về à?"
"Mới vừa xuống xe."
Lâm Dật chỉ màn hình: "Đã vào đến đây."
Trong ống kính, cả người Fauci mặc áo choàng trắng, trên đầu trùm khăn quàng cổ, còn có râu quai nón mang tính biểu tượng kia.
Rất dễ nhận ra.
Rất nhanh, Fauci và hai tên thuộc hạ của gã ta biến mất trước ống kính, nhưng vài phút sau lại xuất hiện trong một ống kính khác.
Tống Kim Dân đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người một chút.
"Sắp đến lúc nên đi làm việc rồi."
"Chờ một lát, tôi hack giám sát của bọn họ trước, như vậy mới thần không biết quỷ không hay."
"Cậu nghĩ cũng rất chu đáo."
Nhìn thấy Lâm Dật thuần thục thao tác trước máy tính, Tống Kim Dân đột nhiên có cảm giác hậu sinh khả úy.
Ở một số phương diện, năng lực của anh càng mạnh hơn người ba của anh.
Có lẽ chuyện ba của anh không làm được, đều có thể thực hiện trên người anh.
Cứ nhìn sự trói buộc của Lữ đoàn Trung Vệ, có thể hạn chế anh hay không.
"Xong!" Lâm Dật nhấn nút enter, nói.
Ánh mắt Tống Kim Dân nhìn màn hình máy tính, phát hiện camera trên lầu đều điều chỉnh vị trí.
Không còn nhắm vào cửa phòng của Fauci nữa.
Tống Kim Dân âm thầm tính khoảng cách một chút, để tránh lát nữa lúc chờ đánh nhau, bóng dáng của mình sẽ xuất hiện trong khung hình.
Phải bảo đảm hoàn mỹ, bản thân mình sẽ không bại lộ mới được.
Sắp xếp đơn giản lại một chút, sau đó hai người cùng đi ra ngoài.
Bởi vì phòng của Fauci ở ngay trên lầu, hai người không lựa chọn đi thang máy, mà đi tới lối thoát hiểm lên một tầng lầu.
Tầng lầu của phòng tổng thống tương đối im lặng, lúc hai người đi lên, phát hiện có hai người canh giữ ở ngoài cửa phòng của Fauci.
Giống như hai bức tượng màu đen, vẫn không nhúc nhích, nhưng mức độ cảnh giác không tệ chút nào.
Mắt Lâm Dật liếc qua chỗ khác, phát hiện đều im ắng không có những người khác đi qua, anh lập tức vẫy vẫy tay.
"Tôi phụ trách bên trái, ông phụ trách bên phải. Đi sát tường, sau khi giải quyết bọn họ thì kéo người trở về theo bờ tường, như vậy sẽ không xuất hiện trong hình ảnh giám sát."
"Yên tâm, lúc tôi làm chuyện này thì cậu vẫn còn xem phim hành động tình cảm đó, trong lòng tôi hiểu rõ."
Nói rồi Tống Kim Dân dẫn đầu hành động, men theo bờ tường đi qua như không có chuyện gì xảy ra.
"Móa!"
Lâm Dật mắng một câu sau đó cũng đi vào theo, loay hoay với điện thoại di động trên tay giống như người đi ngang tầng này.
Nhưng khi anh đi đến trước mặt hai tên vệ sĩ, hai người đột nhiên ra tay, trước tiên bịt kín miệng của đối phương, sau đó vặn gãy cổ!
Toàn bộ quá trình không phát ra bất cứ tiếng động nào!