Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1940 - Chương 1938: Lại Gặp Gỡ.

Chương 1938: Lại Gặp Gỡ.
Chương 1938: Lại Gặp Gỡ.

"Không rõ lắm, nhưng hẳn là cao cấp hơn so với thuốc mà gia tộc Mitsui nghiên cứu ra." Lâm Dật nói:

"Đoán chừng không đến mấy ngày, dược tề có thể được đưa đến Trung Quốc, chuyện còn lại thì để cho ban ngành liên quan nghiên cứu đi."

"Gia tộc Mitsui nghiên cứu ra được thuốc biến đổi gen, đã vô cùng có tính đột phá rồi. Nếu xuất hiện loại cao cấp hơn, như vậy cục thế quốc tế sợ rằng sẽ càng thêm hỗn loạn." Khâu Vũ Lạc nặng nề nói.

"Tạm thời không cần phải lo lắng chuyện quốc tế, chỉ cần đảo Tilia không thất thủ, thì không có ảnh hưởng lớn đối với chúng ta."

Nói chuyện đơn giản một chút về tình huống Qatar, bữa tiệc cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Uống đến hơn mười hai giờ khuya, mọi người mới lần lượt rời đi.

Lâm Dật đón xe về khách sạn Bàn Cổ, nhưng Lý Sở Hàm và Kiều Hân đều chưa ngủ, đang chờ anh trở về.

"Anh Lâm, anh trở về rồi!"

Nhìn thấy Lâm Dật đứng ở bên ngoài, Kiều Hân vui mừng đón anh vào. Lý Sở Hàm cũng đứng lên, không khác trạng thái bình thường một chút nào.

Lâm Dật cười gật gật đầu, sau đó đi về phía Lý Sở Hàm.

"Cảm giác thế nào rồi, tốt hơn nhiều rồi đúng không."

Lý Sở Hàm cười gật đầu, bên trong ánh mắt mang theo sự ôn nhu.

"Cảm thấy không có gì đáng ngại, trở về là có thể đi làm bình thường."

"Không cần gấp gáp như vậy, trở về nghỉ ngơi thêm mấy ngày đã."

"Em cũng đã khuyên như thế, nhưng chị Lý chính là không nghe." Kiều Hân nói:

"Còn nói chờ anh trở về thì về Trung Hải, sau đó đến bệnh viện đi làm."

"Ngày mai có lẽ vẫn chưa thể quay về, anh còn có chút chuyện khác phải xử lý." Lâm Dật nhìn đồng hồ một cái, "Đợi ngày mai xử lý xong việc riêng, anh mang các em đi dạo Yến Kinh, sau đó lại trở về."

Lý Sở Hàm ôn nhu gật đầu, "Những chuyện này anh cứ sắp xếp là được."

"Vậy thì nghỉ ngơi trước đi, không nên thức đêm."

Kiều Hân nháy mắt ra hiệu nhìn hai người.

"Buổi tối hôm nay em không ở lại đây làm kỳ đà cản mũi nữa, hai người ngủ ở đi, giày vò nhẹ một chút."

Nói xong, Kiều Hân rời khỏi phòng, sang phòng bên cạnh.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ba người ăn sáng, Lâm Dật lái xe đến lữ đoàn Trung Vệ, rồi đến văn phòng của Lưu Hồng.

Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, Lưu Hồng để công việc trên tay xuống.

"Đồ vật mà cậu lấy được từ Qatar đang ở trên đường vận chuyển, không đến mấy giờ nữa là có thể được đưa đến Yến Kinh."

"Hành động đúng là rất nhanh." Lâm Dật vừa cười vừa nói:

"Trên cơ bản có thể xác định là thuốc biến đổi gen, nhưng có hiệu quả cụ thể gì thì các người tự mình nghiên cứu đi, tôi không nhúng tay vào."

Lưu Hồng gật gật đầu, Lâm Dật có thể làm được đến mức này, đã vô cùng tốt rồi.

"Có tra được đối tượng giao dịch của bọn họ là ai không?"

Lâm Dật lắc đầu, "Việc này đã vượt qua phạm vi năng lực của tôi, căn bản không tra được, nhưng mà có thể khẳng định một chút, người giao dịch với Fauci thuộc một tổ chức khổng lồ. Cho dù có phái tiểu đội Viêm Long về, đều chưa hẳn có thể chống lại bọn họ, cho nên tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy."

Lưu Hồng như có điều suy nghĩ, lấy tính cách của Lâm Dật, có thể nói ra chuyện như vậy thì mức độ nghiêm trọng của sự việc hẳn là không nhẹ.

Hơn nữa lúc cậu ấy hành động còn có Tống Kim Dân ở bên, chắc hẳn đây cũng là kết quả mà hai người đã thương lượng ra.

Dựa vào nguyên nhân này, Lưu Hồng liền không có hỏi nhiều về chuyện phía sau nữa.

Còn cần phải thương lượng một chút với Lục lão.

"Được rồi, bên phía lữ đoàn Trung Vệ tạm thời không có việc gì. Trong khoảng thời gian này các người cố gắng nghỉ ngơi một chút, nhưng bản thân cũng nên chuẩn bị cẩn thận, nói không chừng lúc nào đó sẽ phải lên đảo làm nhiệm vụ."

"Đã hiểu."

Lâm Dật thuận miệng đáp lại, quay người rời khỏi văn phòng của Lưu Hồng, nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu tình gì.

Chuyện bên phía Yến Kinh đều đã xử lý xong, ngoại trừ bồi Lý Sở Hàm ở lại đây chơi mấy ngày, thì mình cũng không cần ở lại đây nữa.

Bản thân mình cũng không thể không trở về Trung Hải.

Đi ra khỏi văn phòng Lưu Hồng, Lâm Dật đến một gian phòng làm việc khác, tụ hợp với người tổ một.

"Anh Lâm, Lưu lão đại có sắp xếp nhiệm vụ gì mới hay không?"

"Tạm thời không có, ai về nhà nấy, về tìm mẹ đi."

"Vậy anh về Trung Hải không?" Tiếu Băng hỏi:

"Hai chúng ta vừa lúc tiện đường."

"Tôi còn có chút việc riêng, muốn ở lại đây mấy ngày, các người đi về trước đi."

Mọi người gật gật đầu, mọi chuyện cần thiết đều đã qua một đoạn thời gian, cũng cần phải trở về.

Mọi người lần lượt rời khỏi văn phòng cao ốc, chuẩn bị hẹn ăn một bữa cơm buổi tối, chơi vui vẻ một chút, ngày thứ hai sẽ đường ai nấy đi.

Cùng lúc đó, Lương Nhược Hư lái xe mang theo Lương Hướng Hà, chạy đến cửa chính của khu vực lữ đoàn Trung Vệ.

"Ông nội, người đều lớn tuổi như vậy rồi, sao còn tới quản chuyện lữ đoàn Trung Vệ, ở nhà uống chút trà, dạo chơi không tốt sao."

"Lữ đoàn Trung Vệ có địa vị chiến lược rất cao tại Trung Quốc, ông tới đảm nhiệm người phụ trách từ tổ năm đến tổ tám, cũng có thể mang đến lợi ích thực chất cho Lương gia. Mọi chuyện không có đơn giản như con nghĩ đâu." Lương Hướng Hà vừa cười vừa nói:

"Đổi lại là con, đều ở Yến Kinh thời gian dài như vậy rồi, định lúc nào sẽ trở về?"

Vừa nhắc tới chuyện về Trung Hải, vẻ mặt của Lương Nhược Hư không khỏi trở nên cô đơn.

"Qua mấy ngày nữa rồi nói sau, hiện tại con vẫn chưa muốn trở về."

Lương Hướng Hà có biết chuyện Lâm Dật không chết, nhưng ông cũng không nhiều lời.

Bởi vì chính ông cũng không thể giải thích rõ chuyện này, nên cứ làm theo suy nghĩ của Lâm Dật.

Thuận theo tự nhiên, dù sao không bao lâu nữa chân tướng cũng sẽ rõ ràng.

Chỉ là nhìn thấy cháu gái của mình cả ngày đều sầu não uất ức, trong lòng người làm ông nội này cũng không thoải mái.

"Con cứ như vậy mãi cũng không được a, sớm muộn gì cũng phải trở về."

"Ai nha, con không phải nói rồi sao, qua mấy ngày nữa sẽ trở về."

"Trước đó con cũng nói như vậy." Lương Hướng Hà nói:

"Nhưng ông vẫn giữ thái độ kia, tiểu tử Lâm Dật kia quá không đáng tin cậy, ông sẽ không đồng ý chuyện của các con."

"Đã lúc này rồi, ông có đồng ý hay không, cũng không khác nhau là bao..."

Nói được nửa câu, Lương Nhược Hư đột nhiên im lặng.

Bởi vì là đưa Lương Hướng Hà tới, cho nên xe của cô trực tiếp chạy đến khu vực đại viện.

Nhưng ngay lúc này, cô nhìn thấy một người đeo khẩu trang, đi ra từ trong tòa nhà khu vực.

Sau đó cả người đều ngẩn ra.

Cho dù hơn nửa gương mặt của người đó đều bị khẩu trang che khuất, nhưng cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên đôi mắt kia.

Quả thực là giống Lâm Dật như đúc.

Ngoài ra, chiều cao và hình thể của hai người cũng giống như đúc, giống như là được khắc từ một khuôn ra vậy.

Phanh phanh phanh!

Tim Lương Nhược Hư đập rộn lên!

Cô không tin, trên thế giới lại có hai người có tướng mạo tương tự như vậy.

Cùng lúc đó, Lương Hướng Hà cũng nhìn thấy Lâm Dật.

Nhưng lại không nói gì, có một số việc, vẫn nên để cho bọn họ người trẻ tuổi tự mình xử lý mới tốt.

Lương Nhược Hư tháo dây an toàn ra rồi xuống xe, nhưng lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Dật, mãi mà không chịu rời đi.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của người khác, Lâm Dật quay về phía Lương Nhược Hư, nhất thời ngơ ngẩn, không nhúc nhích.

Ánh mắt hai người giao nhau ở giữa không trung.

Giống như là những vì sao và ánh sáng hòa vào nhau giữa bầu trời đêm.

Trong khoảnh khắc, Lương Nhược Hư vô cùng chắc chắn.

Người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình chính là người mà mình ngày nhớ đêm mong.

Bình Luận (0)
Comment