Vừa nói xong, mọi người kinh ngạc.
"Anh, anh nói cái gì? Anh là Phó Hiệu trưởng Đại học Sư Phạm?"
Không chỉ bạn học của Tống Giai, bản thân cô cũng sửng sốt.
Chủ nhiệm Lâm không phải đi làm shipper sao? Sao anh ta lại thành Phó Hiệu trưởng Đại học Sư phạm?
"Phải, không tin, các vị có thể tra tin tức của tôi trên mạng." Lâm Dật chậm rãi nói.
Mọi người không tin tà, đều móc điện thoại ra tìm kiếm, thật sự nhìn thấy tên Lâm Dật trong cột cơ cấu lãnh đạo trường học.
"Anh, anh thật sự là Phó Hiệu trưởng Đại học Sư phạm?"
"Tôi lừa mọi người làm gì."
Tống Giai cảm giác rất loạn. Đang yên đang lành, làm sao chủ nhiệm Lâm lại thành Phó hiệu trưởng danh dự rồi?
Việc này thật quá kỳ diệu.
"Không phải anh nói mình là ông chủ công ty khởi nghiệp sao? Làm sao lại thành Phó Hiệu trưởng Đại học Sư phạm?"
"Khả năng là vì tôi quá ưu tú." Lâm Dật nhún vai. "Chờ có ngày các vị ưu tú giống như tôi, cũng sẽ có trường học mời các vị về làm Phó hiệu trưởng thôi."
Lý Tuyết Như lúng túng, thật quá mất mặt!
"Lâm tiên sinh quả thật thâm tàng bất lộ." Cao Nhân Tinh cười ha ha: "Nhưng theo tôi được biết, Phó hiệu trưởng danh dự chỉ là chức vụ danh nghĩa, không có thực quyền."
"Đúng là không có thực quyền." Lâm Dật nói: "Lẽ nào Cao tiên sinh là Phó hiệu trưởng có thực quyền của trường đại học nào đó sao? Trường nào? Nói ra thử xem không chừng tôi có quen biết đấy."
Xì…
Tống Giai xì cười. Cao Nhân Tinh là chủ của một công ty khởi nghiệp, nào có năng lực làm hiệu trưởng.
"Lâm tiên sinh nói đùa. Tôi không hứng thú lắm với trường học, cho nên tôi không phát triển về phương diện kia." Cao Nhân Tinh lúng túng nói.
"Được rồi được rồi, không nói vội."
Lý Tuyết Như chuyển chủ đề, nói:
"Chúng ta lâu rồi mới tụ tập một lần, trước tiên uống cạn ly rượu này. Lát nữa cơm nước xong, chúng ta tìm một nơi chơi đùa một chút."
"Nếu không thì đi sàn nhảy đi? Lâu rồi tớ không tới."
Một cô gái nói.
"Sàn nhảy quá ồn ào, đổi chỗ đi. Cái lưng già của tớ không chịu nổi." Tiền Húc nói.
"Tôi thấy như vậy đi, bến tàu Vọng Giang vừa cải tạo lại. Chúng ta thuê chiếc thuyền chạy một vòng ven biển, ngắm cảnh đêm Trung Hải cũng rất hay." Cao Nhân Tinh nói.
"Ý này hay lắm." Mọi người phụ họa.
"Nhưng tớ nhớ, Giai Giai dường như bị say tàu, không đi thuyền ra biển được." Một cô gái nói.
"Không sao, tôi quen ông chủ bến tàu Vọng Giang, có thể nhờ anh ta điều một chiếc thuyền du lịch tới, lái ổn định chút, có thể tránh say tàu."
Trước khi tới, Tống Giai đã thiết lập nhân dạng cho Lâm Dật là đại gia.
Nhưng bây giờ trên tay Lâm Dật đeo đồng hồ giá tận mười bảy triệu rưỡi, có vẻ như cũng không cần thiết lập nhân dạng.
Có lẽ, anh ta thật sự có khả năng quen người của bến tàu Vọng Giang.
"Vậy thì thật trùng hợp. Bạn trai tớ cũng quen biết người của bến tàu Vọng Giang, mà còn là quản lý, chỉ không biết trong hai người, ai lớn hơn."
"Anh quen biết quản lý Tất của bến tàu Vọng Giang đã nhiều năm. Ở bến tàu Vọng Giang, ai có thể lớn hơn anh?" Cao Nhân Tinh nói.
"Vậy vừa vặn, anh liên hệ với bên tàu Vọng Giang là được." Tống Giai bình tĩnh nói, coi như không để chuyện này trong lòng.
Tống Giai đã không chắc chắn lắm, không biết Lâm Dật có quan hệ giao thiệp với bến tàu Vọng Giang đến đâu.
Dù sao trước khi tới đây, mình đã bảo anh ta tùy tiện khoác lác.
Chẳng may lời này là nói bậy thì sẽ lộ đuôi mất.
Lý Tuyết Như khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo, giống như vừa thắng trận.
"Nhân Tinh, em đoán người ta không giao thiệp rộng bằng anh, cho dù có gọi điện đến cũng không có lực bằng. Hôm nay bạn học của em đều ở đây, anh giúp đỡ đi."
"Không thành vấn đề." Cao Nhân Tinh lấy điện thoại ra: "Bằng vào quan hệ của anh và quản lý Tất, chỉ cần gọi một cú là có thể sắp xếp một chiếc thuyền xa hoa, bảo đảm cho mọi người chơi thỏa mãn."
"Cao tiên sinh thực sự lợi hại. Nghe nói bến tàu Vọng Giang đang cải tạo, thuyền lớn xa hoa đỗ ở trong đó vốn không cho người ngoài mượn thuê. Thật không ngờ Cao tiên sinh gọi một cuộc là được, thật quá lợi hại."
"Cũng được cũng được, cũng không có gì, giao tình vẫn còn đó."
Cao Nhân Tinh bấm số gọi cho Tất Tùng Giang.
U u u… tít tít…
Điện thoại kết nối, nhưng kêu vài tiếng báo rung là bị ngắt quãng.
Vẻ tươi cười trên mặt Cao Nhân tinh cứng lại, vờ bình tĩnh nói:
"Làm sao còn cúp điện thoại của tôi đây?"
"Chắc là ấn nhầm nút từ chối, gọi lại thử xem." Lý Tuyết Như nói.
"Có khả năng này."
Nói xong, Cao Nhân Tinh gọi điện sang, nhưng vẫn chỉ kêu vài tiếng là bị ngắt quãng.
"Tôi biết rồi, quản lý Tất chắc hẳn đang họp nên không tiếp điện thoại của tôi." Cao Nhân Tinh giải thích.
"Mọi người cũng biết gần đây bến tàu Vọng Giang đang cải tạo, bận rộn nhiều chuyện, cho nên anh ta không có thời gian nhận điện thoại của tôi. Chúng ta từ từ ăn, chờ anh ta bận việc xong lại gọi lại cho tôi là được."
"Chuyện này cũng bình thường, lúc tôi tham dự tiệc bình thường cũng không nghe điện thoại." Tiền Húc cười ha ha nói.
"Vẫn để tôi đi." Lâm Dật cầm điện thoại lên, cười cười nói.
"Vậy không tốt đâu. Người ta đang bận việc, chắc cũng không có thời gian nhận điện thoại của anh." Tống Giai nói.
Hôm nay, biểu hiện của Lâm Dật đã vô cùng tốt, kiếm đầy thể diện về cho cô, nên cô không muốn rắc rối thêm.
"Không có gì, tôi gọi điện hỏi một chút."
Lý Tuyết Như liếc Lâm Dật:
"Bạn trai tôi nói rồi, quản lý Tất đang bận họp, không có thời gian tiếp điện thoại của người khác. Anh cũng đừng lãng phí thời gian."
"Dù sao cũng nhàn rỗi."
Cao Nhân Tinh xem thường Lâm Dật, lòng oán thầm nghĩ:
"Người này thật sự chưa tới phút cuối thì chưa thôi? Mình và Tất tổng quen biết nhiều năm như vậy, anh ta còn không tiếp điện thoại của mình, sao có thể tiếp của hắn chứ? Không xem xem mình là cái dạng gì?"
Lâm Dật bấm số gọi cho Tất Tùng Giang.
Tít tít tít…
Điện thoại vang lên âm thanh kết nối, mọi người không coi ra gì, nghĩ chắc lại thêm mấy giây nữa là bị ngắt.
"Lâm tổng, ngài gọi tôi?"
Hít…
Chớp mắt khi đường dây kết nối, toàn bộ mọi người dường như ngừng thở!
Điện thoại gọi được rồi!
Hơn nữa đối phương còn gọi anh ta là Lâm tổng?
Tình huống này là sao?
"Anh đang bận họp hả? Nếu có chuyện bận rộn thì tôi gọi lại sau."
"Tôi đâu có họp gì đâu." Tất Tùng Giang nghi hoặc nói: "Tôi đang đón con ở nhà trẻ đây, không bận chút nào."
Không bận họp?
Lý Tuyết Như và Cao Nhân Tinh lập tức lúng túng, như ngồi đống lửa, đứng trên đống than, cảm giác ghế nóng bỏng rát cả mông.
Mình gọi hai lần đều bị đối phương ngắt không tiếp. Lâm Dật vừa gọi tới, người ta lại nói không bận chút nào.
Thật quá mất mặt!
"Nếu rảnh rỗi mà lại có người gọi cho anh, sao anh không tiếp máy?"
"Có người gọi điện thoại cho tôi?" Tất Tùng Giang dừng một chút, bỗng tỉnh ra:
"Tôi nghĩ ra rồi, vừa nãy có số lạ gọi tới. Tôi không quen biết nên không tiếp. Chẳng lẽ là bạn của Lâm tổng? Bây giờ tôi gọi lại xem có chuyện gì."
------
Dịch: MBMH Translate