Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 573 - Chương 571. Bắt Đầu Phản Kích Cuộc Chiến Bán Khống

Chương 571. Bắt Đầu Phản Kích Cuộc Chiến Bán Khống
Chương 571. Bắt Đầu Phản Kích Cuộc Chiến Bán Khống

“Việc này không có quan hệ gì với giả trang.” Lâm Dật nói:

“Xảy ra chuyện như vậy, cho dù mình có thể giải thích hoa mỹ thế nào thì cái rắm đều không có. Người ta không chỉ không tin, mà ấn tượng đối với mình sẽ càng kém hơn.”

“Chắc chắn chứ?”

“Tới, tới, tới, lấy bảng đen, sau đó đem những lời mà tôi nói nhớ kỹ, với cái đức hạnh này của ba người các người thì sau này nhất định có chỗ có thể dùng tới kiến thức này.” Lâm Dật làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nói:

“Giả sử có một ngày, sau khi cưới các người đi quá giới hạn bị bắt, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng xin lỗi. Nếu như nói xin lỗi thì chính là thừa nhận, khi đó cho dù là các người không có đi quá giới hạn thì cũng không thoát được hiềm nghi. Bởi vì trong suy nghĩ của phụ nữ, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là ngầm thừa nhận, mặc dù nó là lý luận lỗi thời, nhưng nó tuyệt đối là chân lý.”

“Hình như đúng thật sự là như vậy.” Cao Tông Nguyên nói.

“Mẹ nó, cậu mẹ nó còn tin lời của cậu ta sao?” Tần Hán nói.

“Anh nhìn những người phụ nữ xung quanh anh Lâm mà xem, nguyên một đám đều chất lượng cao, hiện tại không phải đều bình an vô sự sao. Cho dù để lộ việc có một chân với những người phụ nữ khác, thì chị dâu vẫn chủ động công khai bảo vệ quan hệ xã hội. Anh Tần, đây đều là việc cần có kỹ thuật, phải học a.”

“Mẹ nó, hình như đúng là mẹ nó có chút đạo lý.”

“Cho nên mới nói, chuyện này cũng giống như chuyện các người đi quá giới hạn vậy, giải thích cũng vô dụng, cho nên một chữ cũng không cần giải thích.”

“Nếu như cậu thật sự nghĩ như vậy, còn tới đây làm gì?” Tần Hán hỏi.

“Tôi tới đây, cũng không phải là để giải thích những việc này.” Lâm Dật nói:

“Tôi đang dự định công bố những chuyện khác, lấy đó để triệt tiêu những ảnh hưởng của chuyện này.”

“Anh Lâm, nghe xong bộ lý luận này của anh, tôi cảm thấy cả người đều thăng hoa.” Lương Kim Minh nói:

“Cho dù sau này có đi quá giới hạn cũng không sợ.”

“Tự tin lên một chút, lấy đức hạnh của ba người thì chắc chắn sẽ đi quá giới hạn thôi.”

“Cậu cũng giống vậy thôi.” Tần Hán nói: “Có thể lăn lộn cùng một chỗ với chúng tôi, cậu cũng không phải là con chim tốt gì.”

“Nhưng các người nhiều lắm chỉ xem như là chim nhỏ, tôi là chim to.”

“Dựa vào, lão tử là pháo Italy!”

Sau đó một hàng bốn người, lái xe về tới tập đoàn Lăng Vân.

Tuy phong ba đã kết thúc, nhưng trò chơi bán khống này còn chưa có kết thúc.

Hiện tại, cổ phiếu của Didi đang sụt giảm, nếu như bọn người Triệu Mặc muốn mua về thì còn có thể kiếm được một món hời.

Như vậy nhiệm vụ tiếp theo, chủ yếu còn có hai chuyện.

Thứ nhất, đem giá cổ phiếu nâng lên mức cao nhất có thể, tăng càng nhiều thì bọn người Triệu Mặc thua lỗ càng nhiều.

Thứ hai, vận dụng hết năng lực để thu mua càng nhiều cổ phiếu Didi trên thị trường càng tốt.

Giảm tính lưu thông xuống mức thấp nhất, khiến cho bọn người Triệu Mặc không có cách nào mua được cổ phiếu và trả lại cho môi giới.

Chờ đến lúc đó, Triệu Mặc cũng chỉ có thể mua với giá cao, nhưng cụ thể sẽ lỗ bao nhiêu tiền, lại không có cách nào đánh giá được.

“Đúng rồi, trên tay của các người còn thiếu tiền tiêu không?” Trên đường trở về, Lâm Dật hỏi.

“Vẫn còn, không thiếu a.” Cao Tông Nguyên nói:

“Ném cho anh mới có vài tỷ thôi, không vội, anh Lâm đừng để trong lòng.”

“Cậu đúng là đồ đầu gỗ mà.” Lương Kim Minh nói:

“Anh Lâm không nói đến chuyện trả tiền lại, mà chính là muốn mang chúng ta đi kiếm tiền!”

“Mẹ nó, nếu như nói như vậy, thì khẳng định là thiếu tiền rồi.”

Lâm Dật cười hắc hắc, “Việc này các người khẳng định là không chơi nổi, trở về nói với gia đình các người thu mua hết toàn bộ cổ phiếu Didi trên tay tôi, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu. Cái khác thì tôi không dám nói, nhưng tôi cam đoan có thể kiếm lời từ 30% trở lên.”

“Không phải chứ, có thể kiếm lời nhiều như vậy sao?”

“Đây là phỏng đoán cẩn thận, nếu như lão gia tử nhà các người không tin, cảm thấy tôi đang khoác lác, thì cứ nói với bọn họ, đây là cuộc mua bán không bao giờ lỗ. Nếu như mà có lỗ thì sau đó tôi sẽ bồi thường cho các người.”

“Lỗ là chuyện không thể nào.” Tần Hán cầm điện thoại di động nói:

“Công ty Hồn Thủy đều đã đích thân ra mặt giải thích, giá cổ phiếu của Didi trong tương lai chắc chắn sẽ tăng vọt một đường, lần này cho dù táng gia bại sản thì cũng phải mua.”

“Vừa rồi tôi sao lại không nghĩ tới việc này chứ.” Lương Kim Minh nói:

“Chúng ta đây có thể coi như là gần quan nên được ban lộc không, nhân lúc bọn họ còn chưa biết tin tức này, phải mượn cơ hội kiếm lời mới được.”

Ba người cầm điện thoại di động, lần lượt gọi điện thoại về nhà.

Mới đầu, trưởng lão ba nhà đều không đồng ý.

Cổ phiếu Didi đều đã giảm thành cái dạng này, người nào mua người đó lỗ, đương nhiên là không ai nguyện ý đứng ra tiếp nhận cả.

Nhưng sau khi biết chuyện về công ty Hồn Thủy, thái độ của bọn họ đã thay đổi rất lớn, quyết định gia nhập vào thị trường Didi.

Trong cuộc giao dịch này, Lâm Dật nhìn như là đã thua, nhưng thực chất đây là cuộc mua bán hai bên cùng có lợi.

Bởi vì trên tay Lâm Dật đã không còn lại bao nhiêu tiền, chỉ sợ sẽ không đủ.

Cho nên anh phải dùng tiền hoàn về để tiếp tục đập vào trong thị trường, nhằm giảm tính lưu thông của cổ phiếu xuống mức thấp nhất.

Cứ như vậy, làm cho Triệu Mặc, ngay cả mẹ anh ta cũng không nhận ra được.

...

Cùng lúc đó, tại khán phòng của khách sạn Bán Đảo, các phóng viên đã ngồi đầy, các Đại V Weibo cùng với các chủ B trạm phát triển tại giới tài chính và truyền thông đều đến.

Tất cả đều đang cầm thiết bị thu âm và phát sóng trực tiếp, chờ đợi buổi họp báo bắt đầu.

Mà trong những người này, gần như có hơn phân nửa người là người do bốn người Triệu Mặc tìm đến.

Chính là để tạo thế cho buổi họp báo này.

Mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là muốn nhìn dáng vẻ xấu hổ chật vật của Lâm Dật.

Cũng là ở giai đoạn này, lại hạ thêm một kích, không cho anh cơ hội thở dốc.

“Vậy mà lại có nhiều người tới như vậy, thật sự là đã vượt quá dự liệu của cha.”

Người nói chuyện, là một người ngồi trong góc phòng.

Mặc quần áo bình thường, nhìn có vẻ đã có tuổi.

Mà người này, chính là Tào Gia Đống từng bị Lâm Dật đánh ngã.

Ngoài ra, Tào Tĩnh Thu và Tào Tướng Dư, lần lượt ngồi hai bên trái phải của ông ta, chờ đợi buổi họp báo bắt đầu.

Lúc này Tào Tướng Dư so với bộ dáng trước đây khác nhau một trời một vực, khuôn mặt rõ ràng đã gầy đi trông thấy, khí chất cả người cũng đã thấp đi không ít.

Trong đoạn thời gian này, Tào Tướng Dư mới nhận thấy rõ sự chênh lệch giữa mình và Lâm Dật.

Dù là hiện tại, chính mình có lấy thị giác Thượng Đế để đánh bộ này bài, cũng chưa hẳn là đối thủ của cậu ta.

“Con đoán chừng bên trong có không ít người là do Triệu Mặc tìm đến.” Tào Tĩnh Thu nói:

“Trong trận đại chiến bán khống này, đây là khâu mấu chốt nhất, anh ta không có khả năng sẽ bỏ qua.”

“Công ty Hồn Thủy này thật đúng là lợi hại, vậy mà lại điều tra ra được nhiều tin tức tiêu cực như vậy, trực tiếp khiến cho Didi sụp đổ.” Tào Gia Đống nói:

“Trong tương lai sẽ tạo thành rất nhiều ảnh hưởng nếu như tập đoàn Lăng Vân lên sàn.”

“Đây không phải là vừa lúc giúp chúng ta báo được mối thù sao.” Tào Tướng Dư nói:

“Chúng ta không phải là đối thủ của anh ta, nhưng Triệu tổng chỉ cần động tay một chút, Lâm Dật lại không được.”

“Cũng không thể nói như vậy.” Tào Tĩnh Thu nói:

“Trước lúc này, Triệu Mặc đã ném ra khoảng 100 tỷ cổ phiếu Didi, nhưng đều bị Lâm Dật tiếp nhận hết. Người bình thường không có năng lực này. Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng có thể thấy Lâm Dật còn lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chúng ta.”

“Tĩnh Thu nói không sai.” Tào Gia Đống cảm thán nói:

“Đây chính là đánh ra 100 tỷ a, một ván bài lớn như vậy cũng chỉ có loại tập đoàn quái vật khổng lồ như Hoa Ngân mới dám chơi thôi.”

Nói đến đây, Tào Gia Đống dừng một chút, “Nhưng cũng chỉ có người như Lâm Dật mới dám tiếp chiêu.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 571.
Bình Luận (0)
Comment