Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng đẩy Lâm Dật ra.
"Em không cho anh nhìn những cô gái khác chứ có bảo anh chui vào chăn của em đâu."
"Như thế này anh mới nhìn rõ được cái đẹp của em."
"Anh chỉ biết mượn cơ hội để lưu manh, Nguyệt Nguyệt cũng bị anh làm cho hư hỏng rồi."
"Em không cho anh xem nữ streamer, vậy anh đương nhiên phải xem em rồi, ít ra cũng phải cho anh xem một thứ chứ."
"Thế thì anh ngủ hẳn hoi, đừng giở trò xấu đấy."
"Nói gì vậy, anh mà không làm việc khác thì anh đến giường em làm gì, suy nghĩ sự đời chắc?"
"Đồ lưu manh nhà anh… A, bóp nhẹ chút."
…
Buổi sáng ngày hôm sau.
Ánh sáng ấm áp từ ngoài chiếu vào, Kỷ Khuynh Nhan nằm trong lòng Lâm Dật cựa quậy, một giấc ngủ này thật thoải mái.
Bốp.
Lâm Dật vỗ một cái lên mông Kỷ Khuynh Nhan.
"Mau dậy đi, đã 8 giờ rồi."
Kỷ Khuynh Nhan cựa quậy người: "Em ngủ thêm chút nữa, anh dậy trước đi."
Lâm Dật dậy rửa mặt trước, không được bao lâu thì có tiếng gõ cửa, Quách Ngưng Nguyệt mặc một cái váy màu trắng từ ngoài đi vào.
"Ủa? Chị dâu em đâu?"
"Vẫn còn đang ngủ."
"Anh chị vật lộn đến mấy giờ thế, ở nhà có phải không có cơ hội đâu, sao lại giống bọn sinh viên trẻ tuổi vậy."
"Cái này em không hiểu." Lâm Dật nói: "Cảm giác ở khách sạn và ở nhà không giống nhau."
"Có thể do em vẫn là trẻ con."
Két két!
Kỷ Khuynh Nhan kéo cửa: "Đừng có nghe lời anh em nói lung tung, tối hôm qua bọn chị không làm gì cả, chỉ là đi ngủ muộn chút thôi."
"Cái gì cũng không làm, vậy tại sao vẫn đi ngủ muộn? Tâm sự à?"
Kỷ Khuynh Nhan: “…”
Quách Ngưng Nguyệt cười hì hì, đi đến trước mặt Kỷ Khuynh Nhan.
"Được rồi chị dâu, chị không phải giải thích nữa. Mọi người đều trưởng thành rồi, chuyện này rất bình thường."
Kỷ Khuynh Nhan khóc không ra nước mắt, dự đoán mình có giải thích như thế nào đi nữa cô ấy cũng sẽ không tin.
"Chị đi rửa mặt và trang điểm chút, rồi cùng nhau đi ăn."
"Không cần gấp." Quách Ngưng Nguyệt nói:
"Chị dâu, chị muốn đi đâu chơi, em đưa chị đi."
"Cái này hỏi anh em đi, chị nghe anh ấy."
"Anh, ý anh sao?"
"Quảng Châu anh chơi chán rồi, thôi không đi nữa." Lâm Dật nói tiếp:
"Hôm nay chỉ ở cô nhi viện thôi, nếu có việc mà không giải quyết được, anh còn phải chạy đi một chuyến."
"Thế thì em đi cùng, nhưng chuyện anh đồng ý với em không được quên đâu nhé."
"Chuyện gì?"
"Chị dâu chị xem anh em kìa, chuyện đồng ý với em đã quên luôn rồi."
Kỷ Khuynh Nhan xoa xoa mặt: "Hôm nay không phải là Nguyệt Nguyệt hẹn bạn trai để gặp mặt sao, thay em ấy xem xem. Chuyện này mà anh cũng quên được, anh làm anh kiểu gì vậy."
"Ha ha ha…." Lâm Dật cười ngượng ngùng: "Thực ra là anh nhớ, nhưng chỉ muốn kiểm tra trí nhớ của em thôi."
"Hừ, anh lại đẩy trách nhiệm lên người em."
"Anh em là như vậy đó, bản lĩnh gì không có, chứ bản lĩnh vứt nồi thì siêu hạng nhất." Quách Ngưng Nguyệt nói:
"Hồi đi học, có một học sinh nữ viết thư tình cho anh ấy, bị mẹ em phát hiện, sau đó anh ấy cố tình nói bức thư đó là viết cho em, làm cho mẹ em tưởng em bị đồng tính, tí nữa thì đưa em đi khám bác sĩ tâm lý."
Kỷ Khuynh Nhan không nhịn được cười, cũng bó tay với hai anh em nhà này.
"Em còn nói nữa, ai đi đường không có mắt nhìn đường rồi ngã vào vũng bùn, sau đó về còn nói là anh đẩy?"
"Anh là anh em, em vu oan cho anh chút thì sao nào."
"Em là em gái, giúp anh tí, không phải là điều đương nhiên sao?"
"Chị dâu…"
"Được rồi, anh đừng nói nữa." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Khi ở Trung Hải, ngày nào cũng tranh luận với Viện Viện, đến Quảng Châu lại tranh với Nguyệt Nguyệt như vậy, làm gì có người anh như vậy chứ."
"Anh phải cho em ấy biết đời người hiểm ác, đợi sau này khi ra ngoài xã hội mới không bị lừa."
Kỷ Khuynh Nhan cũng bó tay với Lâm Dật, vì từ đầu đến cuối chính cô cũng không phải là đối thủ của anh.
Sau khi hai người rửa mặt xong, đến sảnh khách sạn dùng bữa sáng, tiếp theo là đi đến cô nhi viện.
"Anh, anh và chị dâu không muốn đi chơi, vậy em đi làm đây."
"Vẫn làm kế toán ở cửa hàng đó à?"
"Vâng, vẫn làm ở đó không chuyển." Quách Ngưng Nguyệt nói:
"Lương của em được tăng lên 6000 tệ rồi. Vả lại chị Vương làm cùng đã nói đợi em lấy được chứng chỉ trung cấp kế toán thì lương còn được tăng thêm 800."
Lâm Dật gật đầu.
"Công việc có vất vả không?"
"Không." Quách Ngưng Nguyệt nói: "Nếu vất vả thì em làm gì có thời gian đi làm streamer."
"Làm việc chăm chỉ là tốt, nhưng nếu mệt thì cũng đừng làm cho mình vất vả quá, anh nuôi được em."
"Biết rồi anh."
"Đi làm đi." Lâm Dật nói: "Đã không làm thì thôi, nhưng chỉ cần một ngày đi làm thì phải chăm chỉ chút, đừng có lười biếng."
"Ừm."
Quách Ngưng Nguyệt giúp hai người gọi xe, tiễn Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan lên xe vẫn không quên nhắc lại.
"Anh, anh đừng quên chuyện đồng ý với em đó, đợi em gọi cho anh."
"Anh mà quên thì chị dâu em cũng không quên, không phải nhắc, mau đi làm đi."
"Biết rồi biết rồi, em tự biết lo mà."
Hai người ngồi xe đến cô nhi viện.
Hôm nay bọn trẻ ở cô nhi viện không nhiều, vì những đứa đủ tuổi đi học thì đều đi học, trong đó có cả Đông Đông.
Còn lại đều là những đứa dưới bảy tuổi, chương trình mầm non của bọn trẻ đều được hoàn thành ở đây.
"Mẹ, có việc gì cần con giúp không, hôm nay con không có việc gì làm."
"Không có việc gì cả, không có gì cần bọn con bận tâm, con dâu mẹ công việc bận rộn, không dễ gì đến Quảng Châu một chuyến, con đưa con bé ra ngoài đi dạo đi."
"Dì à, dì không cần bận tâm đến con, con ở đâu cũng như nhau cả." Kỷ Khuynh Nhan cười nói.
"Thế thì cũng không cần con giúp gì. Muốn làm gì thì cứ làm, cứ coi như ở nhà mình, không phải ngại."
"Vâng ạ."
"Tiểu Dật, con dâu, hai con đến rồi à."
Triệu Toàn Phúc đi ở bên kia hành lang, vẫy tay với hai người bọn họ.
"Có chuyện gì ạ?" Lâm Dật đi qua hỏi.
"Thu xếp cho hai người chút việc."
Triệu Toàn Phúc đưa bọn họ qua gian phòng bên cạnh, trên bàn có ba phần tài liệu dùng kẹp nhựa quần áo kẹp lại để trên bàn.
"Có người muốn đến nhận nuôi trẻ à?"
"Ừ." Triệu Toàn Phúc gật đầu: "Có ba hộ gia đình đến tìm chúng ta, bọn họ đều không có khả năng sinh sản, nên muốn nhận nuôi trẻ. Các con giúp đối chiếu thông tin xem có vấn đề gì không."
"Chuyện nhỏ."
Từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, Lâm Dật đối với chuyện này đều đã quen như xe chạy đường quen, biết phải làm như thế nào.
"Thế được rồi, chuyện này các con làm, có mấy cái giường của bọn trẻ bị hỏng, ta phải đi xử lý một chút."
"Vậy bố cứ đi đi."
Giao xong việc, Triệu Toàn Phúc rời đi, Kỷ Khuynh Nhan cầm ba phần tài liệu trên bàn lên.
Phút chốc cô đã đưa chính bản thân mình hòa vào trong, không nỡ đưa bọn trẻ đi.
"Trong lòng không được thoải mái à?"
"Vâng, không nỡ."
"Hãy mãn nguyện đi, tình hình bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi." Lâm Dật nói tiếp:
"Cô nhi viện có anh chống đỡ đã không cần phải lo lắng về việc tiền nong nữa, nên mẹ anh có thay đổi quy định, trẻ trên ba tuổi thì không cho nhận nuôi nữa, trừ khi chính nó tự nguyện đi."
"Thế còn dưới ba tuổi thì sao."
"Dưới 3 tuổi, nhận biết chưa rõ ràng, mẹ Vương cũng đồng ý tìm cho chúng những gia đình tốt." Lâm Dật nói tiếp:
"Cô nhi viện có tốt đến mấy thì vẫn là cô nhi viện."
------
Dịch: MBMH Translate