“Tiểu Dật, chuyện này là sao.” Triệu Toàn Phúc nói:
“Trên tư liệu không phải nói là không có khả năng sinh đẻ sao, sao lại còn xuất hiện đứa trẻ nữa.”
“Giở trò bịp bợm chứ sao.” Lâm Dật nói:
“Quan hệ của nhà này xem ra là khá tốt, thế mà lại có thể che giấu được tin tức này. Nếu như con không để Ngô Triệu Hữu đi điều tra, đoán chừng những người khác cũng không thể tra ra.”
“Nhà này cũng thật là quá đáng.” Triệu Toàn Phúc hùng hổ nói:
“Nhất định mẹ nó là có ý khác, không thể giao đứa nhỏ cho bọn họ được.”
“Điều đó là đương nhiên.”
Reng reng reng ~~
Điện thoại di động của Lâm Dật lại vang lên, lần này là Vương Thúy Bình gọi tới.
“Con trai, chuyện điều tra kết quả sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?”
“Đừng có gấp, chờ chúng con trở về sẽ nói với người.” Lâm Dật nói.
“Vậy được, các con nhanh trở về chút đi, người ta đều đã đến đây rồi, muốn hiện tại mang đứa nhỏ đi luôn.”
“Người tới là ai? Tên là gì vậy?” Lâm Dật nhíu mày hỏi.
“Tên là Trương Văn Báo, buổi sáng không phải con đã nhìn qua những tài liệu kia rồi sao, hẳn là phải có ấn tượng đối với người này chứ.”
“Đâu chỉ là có ấn tượng.” Lâm Dật như cười mà không cười nói:
“Mẹ, người để bọn họ chờ ở trong viện, chúng con bây giờ sẽ trở về ngay.”
“Được, nhanh lên chút, người ta đang chờ đó.”
“Để bọn họ chờ chút.”
Cúp điện thoại, Lâm Dật nhìn về phía hai người nói:
“Đi thôi, người nhà họ Trương kia tới rồi, đi hỏi một chút xem chuyện của anh ta là như thế nào.”
“Chúng ta đi nhanh thôi, người này quá ghê tởm, vậy mà lại làm giả tin tức gạt người, nhất định phải đem việc này hỏi rõ ràng mới được.”
Ba người về tới cô nhi viện, cũng gặp được vợ chồng Trương Văn Báo ở trong phòng làm việc của viện trưởng.
Cách ăn mặc của hai vợ chồng, so với Lâm Dật thì hình như thời thượng hơn nhiều.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng, quần thể thao màu xanh lam cùng giày da màu đen.
Người phụ nữ mặc váy hoa, trên tay cầm túi LV, thể hiện ra sự giàu sang.
“Con trai, mấy người cuối cùng cũng trở về rồi, kết quả điều tra đâu, đưa mẹ xem một chút.” Vương Thúy Bình nói.
Lâm Dật đem ba phần báo cáo đưa tới, Vương Thúy Bình lấy ra phần của Trương Văn Báo, nhìn kỹ nhiều lần, cũng không có phát hiện ra vấn đề gì quá lớn.
“Vương viện trưởng, chúng ta hẳn là rất phù hợp đi.” Trương Văn Báo vừa cười vừa nói.
“Đều rất tốt, không có vấn đề gì.”
“Chút chuyện ấy cô đại khái có thể yên tâm, chúng tôi đều là người sống nghiêm chỉnh. Nếu như không phải rơi vào đường cùng thì cũng không có khả năng đến nơi này của ngài.”
“Việc này tôi hiểu.” Vương Thúy Bình gật đầu nói:
“Có thể tiến hành bước kế tiếp, nhưng chỉ có thể nhận đứa trẻ ba tuổi trở xuống, điều này trước đó cũng đã nói qua với các người rồi, hẳn là cũng không có vấn đề gì đi.”
“Không thành vấn đề không thành vấn đề.” Hai vợ chồng vui mừng nhướng mày, vội vàng nói.
“Mẹ, người chờ chút đã.” Lâm Dật nói.
“Còn có chuyện gì khác sao?”
Lâm Dật gật gật đầu, nhìn vợ chồng Trương Văn Báo.
“Căn cứ theo báo cáo, thì các người quả thực là không có vấn đề. Nhưng tôi nhàn rỗi không chuyện gì, đã đem thân phận của các người tra xét một chút. Các người đang còn có một đứa con trai một tuổi ba tháng đúng không.”
“Chuyện này...”
Vẻ mặt hai người hiện lên vẻ hoảng hốt, ai cũng không nghĩ tới, Lâm Dật sẽ điều tra ra được tin tức này.
“Chuyện này, vị tiên sinh này, cậu đang nói gì đấy, tôi nghe có chút không hiểu.”
“Đã đến lúc này rồi, cũng không phải giả bộ làm gì nữa.” Lâm Dật nói: “Các người cảm thấy còn có ý nghĩa gì sao?”
Lúc này, Vương Thúy Bình đương nhiên là tin tưởng Lâm Dật.
Cho nên hai người kia là đang nói dối!
“Trương tiên sinh, tôi hi vọng anh có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, trên tư liệu của các người hình như không có viết như vậy!”
Hai vợ chồng liếc nhau một cái, vẻ mặt đều có chút ngưng trọng.
“Được thôi, tôi sẽ nói thật với các người.” Trương Văn Báo nói:
“Chúng ta quả thực là có con trai, nhưng mắt của nó có chút vấn đề, cần thay giác mạc, cho nên chúng tôi muốn nhận một đứa bé để thay giác mạc cho con trai mình.”
“Chúng tôi đã đến tất cả cô nhi viện ở Quảng Châu, chỉ có nơi này mới có nhiều đứa trẻ trạc tuổi với con trai của tôi. Với lại thức ăn và đãi ngộ nơi này của các người hình như cũng thật không tệ, nuôi mấy đứa nhỏ đến trắng trắng mập mập, cho nên tôi mới tới đây.”
Sau khi vạch mặt, hai vợ chồng Trương Văn Báo lập tức liền thay đổi vẻ mặt, lộ ra sắc mặt tiểu nhân.
“Đã đến nước này rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, 500 ngàn mua một đứa bé của các người, cũng không tính là ít đi.”
“Anh hỗn đản!”
Kỷ Khuynh Nhan nhịn không được mà mở miệng mắng:
“Anh có còn là người hay không, vậy mà loại lời như này cũng có thể nói ra được.”
Trương Văn Báo không thể tin nổi mà nhìn Kỷ Khuynh Nhan, cảm thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, có chút nhỏ nói thành to.
“Tôi cũng chỉ nói sự thật thôi, mà việc này cũng phù hợp với ích lợi của các người, có cái gì không thể à. 500 ngàn cũng không phải là một con số nhỏ, mua một đứa cô nhi đã là đủ rồi.”
“Các người không phải là muốn công phu sư tử ngoạm đó chứ.” Vợ của Trương Văn Báo nói.
“Chúng tôi mới không vô sỉ giống như các người!”
“Cô gái này nói gì đó, cô nói ai vô sỉ hả!”
Ba!
Lâm Dật đưa tay lên, trực tiếp tát thẳng vào mặt của vợ Trương Văn Báo.
“Con mẹ nó cô nói chuyện chú ý một chút, đừng chỉ tay vào người khác.”
“Cậu lại dám ra tay đánh người sao.”
Trương Văn Báo đỡ vợ mình lên, “Không phải chỉ là một đứa trẻ mồ côi không ai muốn sao, đem giác mạc cống hiến cho con trai của tôi, đây đã là phúc khí của nó rồi.”
“Anh cút cho tôi, cút ngay bây giờ!”
Thân thể Vương Thúy Bình đã phát run, chỉ vào hai vợ chồng Trương Văn Báo mà mắng.
“Đi thì đi, không nhận ở nơi này của các người thì chúng tôi lại đến mấy cô nhi viện xung quanh, có người ước gì có thể bán con cho chúng tôi đây.”
“Vậy chỉ sợ là các người sẽ không có cơ hội.” Lâm Dật nói:
“Đã đến nơi này, tôi sẽ để cho các người tùy tiện rời đi sao?”
“Cậu có ý gì, chẳng lẽ cậu còn muốn giữ tôi lại sao?”
“Không nói nhảm với anh nữa, đợi lát nữa nói chuyện với cảnh sát đi.”
Trương Văn Báo lạnh lùng nhìn Lâm Dật, “Cậu cảm thấy tôi sẽ sợ cậu sao? Nếu như ngay cả chút quan hệ này cũng không có, tôi chẳng phải là đã mất công lăn lộn đến đây sao.”
“Anh nói như vậy hình như có chút khoác loác hơi quá rồi.” Lâm Dật cười ha hả nói:
“Tôi có quen Bí Thư Quảng Châu Ngô Triệu Hữu, anh ấy cũng không giả trang đến mức như anh đâu.”
“Cậu, cậu nói cái gì? Cậu còn quen biết Ngô bí thư sao?”
Tại Quảng Châu, Trương Văn Báo mặc dù không tính là nhân vật có mặt mũi, nhưng anh ta cũng có hối lộ đôi chút, cho nên anh ta cũng có thể gọi được tên các lãnh đạo to nhỏ tại Quảng Châu.
Đương nhiên anh ta biết Ngô Triệu Hữu là ai.
“Không phải vậy thì sao, nếu không thì ai có thể tra rõ lai lịch của anh như vậy chứ.” Lâm Dật nói:
“Loại chuyện này bình thường kết án cũng không có bao nhiêu năm, nhưng các người yên tâm, tôi đã lên tiếng chào hỏi với Ngô bí thư rồi, để cho các người ngồi xổm ba năm tám năm là chuyện không thành vấn đề.”
Hai vợ chồng Trương Văn Báo đã hoàn toàn choáng váng.
Run rẩy sững sờ tại chỗ, mỗi một phút mỗi một giây, đối với bọn họ mà nói đều là dày vò.
------
Dịch: MBMH Translate