Cả Trầm Thục Nghi và Lâm Dật đều có chung một suy nghĩ.
Hiện tại, trong tay anh, vật duy nhất có thể sử dụng cũng chỉ có mã Chip 2.0.
Hơn nữa còn tổ chức một buổi họp báo công khai tuyên bố cho mọi người biết, thế nên Intel có đề phòng cũng là chuyện bình thường.
Lâm Dật sờ cằm, vì muốn hạ gục Cisco mà làm bại lộ kế hoạch của mình thì thật có chút không đáng.
Cũng may, bộ mã của con chip 3.0 rất nhanh thôi là có thể sao chép thành công, nên việc này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra.
"Lâm Dật? Con có đang nghe dì nói không?"
"Con đang nghe đây, dì Trầm."
"Mặc dù Đài Điện là một khẩu súng của tư bản nước ngoài nhưng Trương Trọng Mưu kia cũng thật sự rất lợi hại, anh ta mạnh hơn hẳn Triệu Mặc."
Trầm Thục Nghi nói tiếp:
"Nếu con muốn chống lại đối thủ như anh ta, vậy thì tốt nhất con nên chuẩn bị cho kỹ càng."
"Con biết rồi."
"Vậy thì dì có thể yên tâm về con rồi."
Trầm Thục Nghi nói:
"Đúng rồi, vừa rồi con nói, việc kinh doanh hệ điều hành điện thoại di động bị người khác ngáng chân là sao? Dì có quen một số người trong lĩnh vực này, nếu con cần hỗ trợ gì thì để dì qua chào hỏi giúp con một chút."
"Loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phiền đến dì Trầm đâu."
Lâm Dật nói tiếp:
"Tự con có thể giải quyết được rồi."
Trầm Thục Nghi suy nghĩ một lát, rồi nói:
"Được, dì còn có một cuộc họp, chúng ta liên lạc sau, nếu như con có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ gọi điện cho dì."
"Vậy được, cảm ơn dì Trầm."
Sau khi cúp điện thoại, Trầm Thục Nghi cũng không đi họp ngay, bà ấy chống hai tay lên bàn làm việc, miệng lẩm bẩm tự hỏi:
"Bây giờ cậu ấy đang đề phòng cái gì chứ?"
Tại Cửu Châu Các, sau khi cúp điện thoại, Lâm Dật quàng hai tay ra sau đầu ngửa người lên gối.
Hiện tại có thể chắc chắn người giở trò quỷ phía sau là Đài Điện.
Nhưng tiếp theo làm sao để hạ gục bọn họ, đây lại là cả một vấn đề.
Về chuyện kinh doanh hệ thống điện thoại di động, Lâm Dật cũng không lo lắng lắm.
Nếu không được thì cùng lắm trực tiếp thu mua, vấn đề nằm ở chỗ tiền nhiều hay ít mà thôi.
Hiện tại, chỉ còn việc quan sát tiến độ bên phía Kỳ Hiển Chiêu thế nào.
Trong vòng ba ngày nếu không giải quyết xong vấn đề này thì thật sự việc này không thể trì hoãn lâu hơn nữa.
Lâm Dật lắc đầu, gạt những chuyện này qua một bên.
Tối nay có một trận PK, phải xử lý chuyện này trước đã.
Nghĩ đến điều này, Lâm Dật lập tức gọi điện cho Trương Tùng.
"Đưa tôi tài khoản DNF của cậu, tôi phải lên đó chơi."
"Cái tài khoản đó rác lắm, sau khi lên cấp 100 em bắt đầu ngừng chơi rồi."
"Không sao, cậu cứ việc đưa cho tôi dùng."
"Được rồi, vậy đợi lát nữa em gửi qua Wechat cho anh."
"Được."
Rất nhanh, Trương Tùng đã dùng tài khoản QQ của mình gửi cho Lâm Dật.
Sau khi đăng nhập, anh thấy trang bị của Trương Tùng cũng không có kém như trong tưởng tượng của mình, gần như ở mức trung cấp, có thể dùng nó để chơi cũng tạm được."
Bởi vì đã lâu không chơi, Lâm Dật loay hoay một lúc mới nắm rõ các thao tác cụ thể, sau đó vào mục PK bắt đầu luyện tập PK(*).
(*)PK: đấu với nhau, có thể là đấu lẻ cũng có thể là đấu tổ hợp đội nhóm.
Với trình độ hiện tại của mình, Lâm Dật biết rõ bản thân không thể nào là đối thủ của Mạnh Kim Dương được.
Sở dĩ Lâm Dật chấp nhận là bởi vì hệ thống đã phát thưởng thể chất hoàn mỹ và thẻ may mắn.
Dưới sự gia tăng thể chất hoàn hảo, năng lực phản ứng của anh đã được tăng lên một cấp, vì vậy chỉ cần tập luyện chăm chỉ thì tốc độ cũng sẽ tiến bộ rất nhanh...
Nhưng chỉ dựa vào mấy cái này để so với thực lực của Mạnh Kim Dương thì khoảng cách chênh lệch vẫn còn rất lớn.
Còn phải chọn thêm mấy món trang bị tốt để tiến hành nâng cấp, làm như vậy cũng có thể mạnh lên không ít.
Đến giữa trưa, Lâm Dật vẫn ngồi trước máy tính, không ngừng PK, rất nhanh đã đánh tới cấp bậc Tara Stone.
Tới giai đoạn này, Lâm Dật cũng phát hiện ra một điều, từ đây nếu muốn tăng đẳng cấp sẽ khó khăn hơn nhiều.
Hầu hết người chơi trong cấp này đều là cao thủ, thỉnh thoảng anh còn gặp vài người treo máy, có thể nói là rất bực mình.
Lâm Dật cũng biết, đến cấp bậc này, không thể chỉ dựa vào năng lực của cá nhân để nâng cấp.
Chênh lệch trang bị đã lớn, đã không có cách nào để bù vào được, anh còn phải nghĩ ra cách để trang bị cho PK, nếu không thì không có khả năng đánh thắng được Mạng Kim Dương.
Reng reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Dật reo lên.
Khiến cho anh có chút ngoài ý muốn đó là người gọi tới lại là Triệu Văn.
"Có chuyện gì vậy?"
"Trung tâm nghiên cứu đã đưa vào sử dụng, nhân viên nghiên cứu khoa học cũng đã bắt đầu vào làm việc, anh có muốn tới xem một chút không?"
"Nhanh như vậy đã đưa vào sử dụng rồi sao? Không phải nói còn cần phải làm mấy cái lễ khánh thành gì đó sao?"
"Mấy ngày nay tôi vốn muốn sắp xếp như vậy, nhưng lãnh đạo Hoa Hạ không thu xếp được thời gian. Cho nên lễ khánh thành phải để sau, nhưng điều này cũng không làm chậm trễ tiến độ sử dụng phòng thí nghiệm, việc nghiên cứu đã bắt đầu tiến hành."
"Cần tôi đến đó trước không?"
"Trước đó Pfizer và sáu công ty dược phẩm lớn kia bắt đầu hợp tác, nhưng mới chỉ nghiên cứu được một nửa thì xảy ra vấn đề, cho nên mới đưa cái bán thành phẩm này sang phòng thí nghiệm." Triệu Văn nói.
"Không phải chứ? Bên Mỹ cũng chơi trò chủ nghĩa cộng sản rồi à? Đó là thứ trước kia bọn họ nghiên cứu, nếu đem những thứ đó tới thị trường Trung Quốc thì chẳng có tí lợi nhuận nào để nói cả."
"Bọn họ cũng không muốn như vậy, nhưng không có năng lực nên đành phải chịu thôi."
Triệu Văn nói tiếp:
"Hạng mục này đã duy trì hơn nửa năm, nhưng vẫn không có tiến triển, đây cũng là nguyên nhân lúc đầu Pfizer và sáu công ty dược phẩm lớn kia không muốn hợp tác."
“Được, vậy tôi qua xem một chút."
"Đến số 126 đường Trung Giang, anh đến sớm thì gọi cho tôi, tôi sẽ xuống đón anh."
"Được."
Cúp điện thoại, Lâm Dật thay quần áo để ra ngoài. Khoảng 40 phút sau anh mới đến Trung tâm nghiên cứu mới khánh thành.
Sau khi tiến hành sửa chữa lại, trung tâm nghiên cứu đã mang chút nét đẳng cấp quốc tế.
Nhìn từ bên ngoài, toàn bộ trung tâm giống như được bao bọc trong bức tường kính màu lam. Tổng thể đơn giản mà rộng rãi, làm cho người khác nhìn vào đều cảm thấy ngưỡng mộ.
Tổng kết lại một câu, cách thiết kế này rất phù hợp.
Lâm Dật vừa dừng xe, đã thấy Triệu Văn tiến về phía mình.
Triệu Văn vẫn ăn mặc giản dị như trước.
Váy hoa màu xanh lam đuôi én phối hợp với áo thun màu vàng dài sát nách, dưới chân mang đôi sandal buộc màu đen. Tóc thả dài gợn sóng, khi đi trên đường gió nhè nhẹ lướt qua làm toát lên khí chất thanh thuần mát mẻ.
"Sao cô lại ở đây, không phải cô đang ở bộ phận tổng thanh tra thị trường toàn cầu của Pfizer sao, việc nghiên cứu hẳn không thuộc quyền quản lý của cô?"
"Nhờ phúc của anh, sau khi trở về tôi lập tức được thăng chức, bây giờ tôi là người phụ trách của Pfizer tại khu vực Châu Á - Thái Bình Dương."
Triệu Văn nói tiếp:
"Hiện tại trung tâm nghiên cứu vừa mới được thành lập, công việc trọng tâm của tôi cũng ở chỗ này, thỉnh thoảng tôi sẽ đến xem một chút."
"Vậy có phải là cô nên cảm ơn tôi rồi không?"
"Được, có thời gian thì cùng ăn cơm, nhưng tôi cảm thấy anh hẳn là không xem trọng mấy việc này cho lắm."
"Vẫn là cô hiểu tôi nhất, ăn cơm cái gì, còn không bằng đi đến khách sạn Bán Đảo, thuê một gian phòng nằm xuống trò chuyện một chút còn hơn."
"Có thể để cho tổng giám đốc Lâm nói ra mấy lời như vậy, thì chắc sắc đẹp cùng vóc dáng của tôi trong mắt anh cũng không tệ lắm đâu nhỉ."
Triệu Văn vừa cười vừa nói:
"Chẳng qua bây giờ chúng ta cần phải đi qua bên đó trước, bọn họ đã nháo nhào hết lên rồi, hy vọng anh ở đây có thể giải quyết vấn đề của phát minh đang nghiên cứu kia."
"Chuyện này không phải đơn giản rồi sao, cho tôi năm phút đồng hồ, tôi chắc chắn có thể hạ gục bọn họ, xem còn ai dám kháng cự."
------
Dịch: MBMH Translate