Triệu Văn đứng kế bên Lâm Dật, khẽ nhíu mày.
Nhưng vì để tránh những xung đột không cần thiết, cô ta đành mở miệng nói:
"Giới thiệu với mọi người một chút, vị đứng bên cạnh tôi đây chính là ngài Lâm - Lâm Dật, là chuyên gia dược học nổi tiếng của Hoa Hạ, cũng là thành viên quan trọng trong trung tâm nghiên cứu của chúng ta."
"So với trên hình trông anh còn trẻ hơn nhiều."
Miller dẫn đầu phát biểu ý kiến, nói:
"Vừa đúng lúc chúng tôi đang thảo luận về anh. Với tư cách là người phụ trách trung tâm nghiên cứu, có vài chuyện tôi muốn nói rõ với anh."
"Ngài Miller, có chuyện gì ông cứ nói thẳng."
Miller nhìn Lâm Dật, nói:
"Tôi đã nghe qua về chuyện của anh, nhưng đã đến đây thì phải làm theo quy tắc ở đây. Anh có thể bắt đầu từ chức trợ lý, ở bên cạnh chúng tôi cũng có thể học hỏi được rất nhiều điều. Nhưng tôi không hy vọng anh dựa vào thân phận đặc biệt của mình mà tự cao tự đại. Anh Lâm, anh hiểu ý tôi chứ?"
"Theo ý của ông, nói trắng ra thì ở đây tôi chỉ có thể làm vài việc lặt vặt, còn những việc quan trọng thì không cần tôi động chạm, phải không?"
"Tôi cũng không có ý đó, chỉ là mong anh đến đây hãy khiêm tốn mà học tập. Đi theo chúng tôi, anh sẽ thu hoạch được rất nhiều thứ." Miller nói tiếp:
"Nhưng nếu anh đã hiểu thành như vậy, thì cứ cho là vậy đi."
Lâm Dật cười nhìn Triệu Văn:
"Vậy thì tôi đi được chưa?"
"Đi đâu?"
"Việc nghiên cứu phát minh không cần đến tôi, tôi ở đây cũng vô nghĩa."
Nếu có thể, Triệu Văn thật sự rất muốn đuổi hết những người này đi.
Mục đích thành lập trung tâm này chính là để lôi kéo Lâm Dật tiến hành nghiên cứu phát minh những loại thuốc mới.
Vậy mà những người này lại không muốn anh tham dự vào việc nghiên cứu.
Người ta cầu còn không được nữa kìa.
"Anh Lâm, anh đừng vội." Triệu Văn giữ Lâm Dật lại, sau đó nghiêm túc nhìn bọn người Miller, nói:
"Mặc dù tôi không phải người phụ trách chính của trung tâm, nhưng có việc này tôi muốn nhắc lại một chút, anh Lâm cũng là nhân viên nghiên cứu ở đây. Ngay từ khi mới thành lập, địa vị của anh Lâm đã được xây dựng rất vững chắc, cũng không thua kém ngài Miller cùng ngài Mitsui đây. Tôi hy vọng mọi người sẽ không vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp."
"Còn một việc này tôi cũng mong mọi người hiểu rõ, nếu như không có anh Lâm thì cũng sẽ không có trung tâm nghiên cứu này."
"OMG! Cô đang nói gì vậy, địa vị của anh ta lại ngang hàng với tôi và Mitsui sao!” Miller nói với vẻ mặt khoa trương:
"Cô Triệu à, cô phải biết rằng tôi là giáo sư của đại học Harvard, ngài Mitsui đây cũng là giáo sư tại MIT. Hơn nữa chúng tôi đều đã từng đoạt giải Nobel Y học, mà người thanh niên này, anh ta lại chẳng có gì. Chỉ dựa vào mấy quyển sách Trung y, vậy mà lại muốn hưởng đãi ngộ ngang bằng chúng tôi hay sao?"
"Khụ khụ khụ..."
Mitsui cũng hắng giọng nói:
"Cô Triệu này, hy vọng cô có thể phân rõ lập trường, đừng cố tình phóng đại năng lực của anh ta, chỉ vì các người đều là người Hoa. Theo khoa học trước mắt, làm như vậy thật trái đạo đức."
Đối diện với Lâm Dật, có lẽ Triệu Văn còn có phần lép vế.
Nhưng đối diện với mấy người không có đầu óc này, cô ta lại không tốn chút sức lực nào.
"Tiếng tăm của hai vị trong lĩnh vực y học tất nhiên khỏi phải bàn, nhưng tôi cũng không hề nói khoa trương năng lực của Lâm Dật."
Triệu Văn nói tiếp:
"Hơn nửa năm trước đến giờ, các người cùng nhau thảo luận làm sao để chiết xuất Alteplase, nhưng hiện tại thế nào? Không phải vẫn chưa có kết quả sao?"
"Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm biện pháp khả thi nhất." Mitsui hùng hổ nói.
"Nhưng dù là phương pháp của ngài Miller, hay phương pháp của ngài, thì cũng đều chưa chắc có hiệu quả."
Triệu Văn nói tiếp:
"Ngài nói dùng biện pháp của mình, có thể nâng cao độ tinh khiết. Nhưng lần thử nghiệm thành công nhất, độ tinh khiết cũng chỉ vỏn vẹn 65%?"
"Còn ngài Miller, ngài một mực kiên trì với ý tưởng của mình, tin rằng nó có thể gia tăng sản lượng, nhưng cũng chỉ đến 0.03% đúng chứ? Những con số này đối với thị trường dược phẩm khổng lồ cũng đều không tính là gì đúng không?"
"Đây là vấn đề về khoa học. Theo thời gian, trình độ khoa học kỹ thuật phát triển, hàm lượng cùng độ tinh khiết tự nhiên sẽ tăng lên."
Miller giải thích:
"Cho nên vấn đề không nằm ở phía chúng tôi."
"Nhưng tôi cảm thấy, anh Lâm có năng lực nghĩ ra biện pháp tối ưu hơn, hoặc là những thứ tốt hơn để thay thế."
"Mẹ nó."
Lâm Dật thầm mắng một câu trong lòng, Triệu Văn giống như con hổ ra oai, đây không phải là bán đứng đồng đội sao?
Sở dĩ Triệu Văn nói như vậy, là vì cô ta hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Lâm Dật.
Anh dùng một tháng để nghiên cứu ra 25 loại thuốc thay thế, năng lực của anh là không thể nghi ngờ.
Mà bây giờ, để anh ấy dùng kiến thức Trung y tìm biện pháp thay thế Alteplase, hẳn cũng không phải việc quá khó.
Miller nhún vai, thờ ơ nói:
"Vậy chúng tôi chờ anh Lâm tạo ra thành quả mới. Nhưng trước đó, phòng thí nghiệm này vẫn do tôi quản lý. Anh ta muốn làm việc tại đây thì phải nghe theo tôi."
"Theo như lời ngài nói, nếu như tôi giải quyết được vấn đề này, người có tiếng nói nhất trong trung tâm nghiên cứu sẽ trở thành tôi?"
"Đương nhiên, nơi này của chúng tôi chỉ dùng thực lực để nói chuyện."
Triệu Văn giật mình, một loại dự cảm xấu tự nhiên xuất hiện.
Cô ta không hề nghi ngờ năng lực của Lâm Dật, nhưng nếu trung tâm nghiên cứu này rơi vào tay anh ta, thì quyền lực và tiếng nói của Pfizer cùng sáu công ty dược phẩm lớn sẽ bị giảm giá trị!
"Ngài Miller, ngài không có tư cách cùng anh Lâm đánh cược như vậy."
Lâm Dật quay đầu lại liếc mắt nhìn Triệu Văn, cô gái này thật đúng là khôn khéo, mới như vậy đã nhìn thấu suy nghĩ của anh.
"Cô Triệu, cô nói cái gì?"
Miller nói:
"Tôi là người phụ trách ở đây, tại sao lại không có tư cách?"
Lúc này, Mitsui đứng một bên một mực thờ ơ lạnh nhạt cũng lên tiếng theo:
"Cô chỉ là người phụ trách Pfizer tại khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, cô không có tư cách quản chuyện này. Hy vọng cô đừng nhúng tay vào."
Lâm Dật lắc đầu, Triệu Văn thật đúng là đáng thương, rõ ràng đang làm chuyện tốt, nhưng có ai hiểu cho cô ta đâu?
"Các người cũng không cần nói cô ấy nữa, tôi chấp nhận lời khiêu chiến này." Lâm Dật nói.
"Nếu như anh có thể tạo ra sản phẩm có độ tinh khiết cao hơn chúng tôi, sản lượng Alteplase cũng cao hơn, chúng tôi sẽ để anh phụ trách phòng thí nghiệm này. Nhưng nếu không làm được, anh phải bắt đầu học tập từ chức trợ lý."
"Được."
"Vậy được rồi, đồ dùng thí nghiệm bên trong, anh có thể tùy ý mà dùng, chúng tôi cũng sẽ ra thời hạn, một năm hay hai năm đều được, chỉ cần anh có thể cho chúng tôi thấy được thành quả.”
"Không cần thời gian dài như vậy."
Lâm Dật nói:
"Trên tay ông đang cầm đồ vật gì? Có phải là cỏ Tuyết Liên đúng không? Chuẩn bị giúp tôi 500g, hiện tại tôi bắt đầu làm, rất nhanh sẽ cho ra kết quả."
"Anh nói cái gì? Anh muốn làm bây giờ sao?"
Triệu Văn ngoài ý muốn nói.
Lâm Dật gật gật đầu:
"Đến cũng đã đến rồi, chẳng lẽ cô còn muốn tôi đi đi lại lại chịu dày vò thêm một chuyến sao?”
"Nhưng loại chuyện này không phải nói làm là làm được luôn đâu? Chẳng lẽ anh không cần người khác hỗ trợ sao? Vả lại cũng không có khả năng cho ra kết quả nhanh như vậy."
------
Dịch: MBMH Translate