Nghe được tin tức này, Nhan Từ cùng với Trương Húc, kinh ngạc liếc nhau một cái.
Hôm nay muốn ghi hình tiết mục, Lương Nhược Hư có thể đồng hành cùng đã phi thường không dễ dàng gì.
Giờ thì tốt rồi, thủ trưởng khu an ninh vậy mà cũng muốn tham dự, đây cũng quá nể tình rồi.
Lòng tự tin của Trương Húc tăng cao, quả nhiên, nền tảng không giống nhau, nên đãi ngộ liền không giống nhau.
Hai vị lãnh đạo, đối với lần này phỏng vấn này coi trọng như vậy, chờ sau khi anh kết thúc phỏng vấn, nói không chắc còn có thể cùng bọn họ chụp ảnh chung, đây đều có thể viết lại bên trong lý lịch đó.
Đối với việc thăng chức tăng lương sau này rất là có lợi.
"Dương lão tiên sinh, thân thể của ông cho phép không?"
"Yên tâm, hiện tại một chút việc đều không có, không có gì đáng ngại."
Thấy Dương Nghiễm Hạ đều đã nói như vậy, Lương Nhược Hư cũng không tiện nói cái gì, chỉ cần tự mình theo sát chút là được rồi.
"Vậy bây giờ liền bắt đầu." Lương Nhược Hư nói.
Dương Nghiễm Hạ gật đầu, hướng về phía hai người mặc quân trang nói:
"Hai người các cậu, đi theo các đồng chí từ đài truyền hình cùng nhau đi phỏng vấn. Các cậu cũng biết các quy định liên quan rồi, chỉ cần không vi phạm quy định, cái khác đều phối hợp giúp đỡ."
"Đã rõ thủ trưởng."
"Hả?"
Trương Húc có chút bối rối, theo bản năng hỏi:
"Dương lão tiên sinh, ngài không phải nói muốn đi theo chúng tôi ghi hình tiết mục sao?"
Dương Nghiễm Hạ cười gật đầu, "Tôi thấy bọn họ quay trực tiếp rất thú vị, đợi lát nữa cùng bọn họ qua xem một chút. Nhưng các cậu hưởng thụ đãi ngộ là giống nhau, bọn họ có thể phỏng vấn cái gì, các cậu cũng giống vậy, không cần suy nghĩ nhiều."
"Không dám, không dám."
Nhan Từ cùng với Trương Húc có chút mơ hồ, thực sự là đi theo hai hoạt náo viên nhỏ để phỏng vấn ư?
Chuyện này làm sao thấy đều không thích hợp?
"Vậy được rồi, hiện tại liền bắt đầu phỏng vấn."
Dương Nghiễm Hạ phất tay một cái, ra hiệu các cậu có thể đi rồi.
Nhan Từ và nhóm người của cô ta mang theo nghi hoặc rời đi, để lại Lâm Dật và những người khác dưới tòa nhà.
"Chỗ này cũng không có người ngoài, đem khẩu trang của cậu với kính râm tháo xuống đi, tôi nhìn cái này không được tự nhiên cho lắm." Dương Nghiễm Hạ cười nói.
"Hả?"
Trương Hiểu Du sững sờ, lẽ nào Dương lão tiên sinh với Anh Lâm quen biết nhau?
Người này mạch quan hệ cũng quá mạnh rồi.
Lâm Dật cười tháo khẩu trang và kính râm xuống.
"Dương lão tiên sinh, đã lâu không gặp, khôi phục đều tốt chứ."
"Nhờ hồng phúc của cậu, thân thể này so với ban đầu còn cường tráng hơn nhiều." Dương Nghiễm Hạ cười ha hả nói:
"Trước đó tôi đã nói, muốn mời cậu tới uống rượu, nhưng khoảng thời gian này tôi dưỡng sinh, bọn họ đều không cho tôi uống. Vừa vặn hôm nay cậu đã đến rồi, mượn cơ hội này, chúng ta uống với nhau đi."
"Vâng ạ."
"Ha ha, tính khí của tiểu tử cậu so với nha đầu Hạt Gạo này tốt hơn rất nhiều, ai như nó suốt ngày cứ không cho tôi làm cái này không cho tôi làm cái kia."
Lương Nhược Hư thấy buồn cười, cô cũng là vì tốt cho ông thôi mà.
Lúc Lâm Dật lấy khẩu trang xuống, Trương Hiểu Du đã rơi vào tình trạng mông lung khó hiểu.
Anh Lâm rốt cuộc là ai.
Không chỉ có thể cùng với nhân vật lớn trò chuyện vui vẻ như vậy, hơn nữa còn có thể làm cho đối phương mời anh ấy uống rượu
Những người trong phòng trực tiếp, nếu như biết Anh trai khẩu trang của bọn họ, có thể cùng nhân vật như vậy trò chuyện vui vẻ, không biết sẽ có loại cảm giác nào.
Nhưng những gì Trương Hiểu Du nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài.
Nếu để cho cô biết, Lâm Dật cùng với Lương Nhược Hư còn thân hơn nữa, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
"Đi thôi, các cậu không phải nói muốn quay trực tiếp sao? Nơi này có một chiếc máy bay huấn luyện bị đào thải, chỉ có thể mang bọn cậu nhìn xem những thứ này."
"Tùy tiện lấy ra một chiếc là được, chúng tôi không cần chọn."
"Tiểu tử cậu chính là được tiện nghi còn ra vẻ."
Đám người cười ha ha, bầu không khí thập phần hòa hợp.
Được Lương Nhược Hư nâng đỡ, Dương Nghiễm Hạ đứng lên khỏi ghế.
Mạc Hồng Sơn cùng với Cao Sùng đi ở phía sau của ông.
Vừa nãy còn không chú ý tới, nhưng hai người vừa mới cất bước, Lâm Dật liền phát hiện, hai người kia đều là cao thủ.
Đặc biệt là Mạc Hồng Sơn, anh ta mang lại cho người khác một cảm giác đầy mạnh mẽ.
Tuy rằng không biết thực lực như thế nào, nhưng nhất định là cao thủ.
Tương tự, khi Lâm Dật đang lặng lẽ đánh giá Mạc Hồng Sơn, đối phương cũng đang quan sát anh.
Trước đó tại bệnh viện, lúc nhìn thấy anh ta, cũng không có cảm giác gì.
Nhưng mấy tháng không gặp, anh ta cho người khác cảm giác hoàn toàn khác.
Giống như trong thân thể anh ta đang ẩn chứa một sức mạnh khổng lồ nào đó.
"Anh Sơn."
Nghe được Cao Sùng đang gọi mình, Mạc Hồng Sơn quay đầu lại nhìn cậu ta.
"Làm sao vậy?"
Cao Sùng dùng cằm, chỉ chỉ mũi chân của anh.
Mạc Hồng Sơn lúc này mới phản ứng được, tăng tốc độ đi nhanh hơn.
"Anh Sơn, anh nghĩ gì thế, sao lại mất tập trung như vậy." Cao Sùng nghi ngờ nói.
Lẽ ra lấy trình độ của anh Sơn, hơn nữa còn có thủ trưởng ở bên cạnh, không thể xuất hiện loại sai lầm này được.
"Không có chuyện gì." Mạc Hồng Sơn nhìn thẳng, cũng không hề giải thích quá nhiều.
Đi được khoảng mười mấy phút, một đoàn người đi tới kho chứa máy bay.
Trương Hiểu Du phát hiện, khu an ninh so với mình tưởng tượng bên trong càng lớn hơn.
Hơn nữa có rất nhiều nơi, đều có lính canh nghiêm ngặt, đây có thể là khu vực cấm mà Lâm Dật đã nói.
"Máy bay trong kho, có hai chiếc J7, đều là dùng để huấn luyện, cậu đi xem đi."
"Được rồi."
"Anh Lâm, em bây giờ có thể mở phát sóng trực tiếp không? Khán giả đều sắp bùng nổ rồi." Trương Hiểu Du nhỏ giọng nói.
"Mở đi."
"Tiểu tử cậu tự mình có thể làm được không? Có cần tôi gọi đến mấy người giúp cậu giảng giải một chút không." Dương Nghiễm Hạ chống ba tong hỏi.
"Không cần làm phiền tới người khác, tôi tự mình tới là được."
"Ôi, tiểu tử cậu còn hiểu mấy cái này nữa à?"
Lâm Dật cười hắc hắc, "Có biết một chút."
"Vậy cậu biểu hiện tốt một chút, nếu như nói sai tôi sẽ trừng phạt cậu đấy."
"Không thành vấn đề."
Đôi mắt đẹp của Lương Nhược Hư vẫn đang nhìn chằm chằm Lâm Dật.
Anh ấy còn hiểu biết máy bay chiến đấu sao?
Hay chỉ nói đùa thôi.
------
Dịch: MBMH Translate