Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 74 - Chương 72. Phiếu Xăng Dầu Của Anh, Tôi Lấy Hết

Chương 72. Phiếu Xăng Dầu Của Anh, Tôi Lấy Hết
Chương 72. Phiếu Xăng Dầu Của Anh, Tôi Lấy Hết

"Hả? Tự tôi xem?"

Lâm Dật thắc mắc hỏi:

"Đây không phải việc của các anh sao, giới thiệu tính năng của xe cho khách không phải là việc mà nhân viên các anh nên làm sao?"

"Nhưng tôi đang bận, không có thời gian giới thiệu cho anh." Nam nhân viên kinh doanh nói: "Muốn mua thì tự xem đi."

"Nếu đã tự xem, còn cần các anh làm gì?"

"Người muốn mua căn bản không hỏi những vấn đề tẻ nhạt đó, cho nên đừng lãng phí thời gian của tôi, ok?"

"Thái độ gì thế hả?"

Ném quyển sách xuống, Lâm Dật dẫn Kỷ Khuynh Nhan xoay người rời đi.

"Người anh em, đừng giận. Mấy nhân viên kinh doanh này toàn như vậy, hôm nay đã cãi nhau mấy lần rồi." Người đứng bên cạnh thấy vậy thì lên tiếng khuyên nhủ.

"Chuyện này cũng bình thường thôi. Xe loại này căn bản không có người mua. Người thực sự có nhu cầu đều gọi điện xác nhận qua điện thoại chứ không có kiều khách tới đây xem rồi mua xe."

"Tiểu tử này thật là, rõ ràng không mua sao lại còn hỏi, chứng tỏ muốn gây chuyện đây."

"Ủa sao anh lại quay về rồi?"

Kỷ Khuynh Nhan bất mãn nói:

"Chúng ta tới đây tiêu tiền, sao bọn họ còn ra vẻ vênh váo đắc ý?"

"Chó cắn anh một cái, chẳng lẽ anh còn phải cắn ngược lại một cái sao? Ở đây có nhiều xe như vậy, xem cái khác là được." Lâm Dật nói.

"Người anh em, cảnh giới của cậu đủ cao."

Người vừa nói đứng cạnh khu triển lãm chiếc Mercedes-Benz, mặc đồng phục công ty xăng dầu.

"Đám phá hoại này, đã cãi nhau với vài ba người rồi."

"Kết quả thế nào rồi?" Lâm Dật cười ha ha hỏi.

"Còn có thể như thế nào, ầm ĩ lên chứ sao, nhưng cuối cùng vẫn phải ảo não bỏ đi, bởi vì mấy người đó quả thực không mua nổi, chỉ hỏi thôi."

Lâm Dật cười cười không lên tiếng, cầm một tấm phiếu dầu lên, hỏi:

"Phiếu xăng dầu này bán thế nào? Giá thị trường bao nhiêu?"

"Tổng cộng ba loại, 10.000 tệ, 5.000 tệ, 1.000 tệ. Trong lúc triển lãm xe có hoạt động ưu đãi, chiết khấu còn 98%."

Lâm Dật xem phiếu xăng dầu, cảm giác thứ này cần mua một ít, đưa cả cho mẹ Vương, đỡ cho mọi người phải dùng tiền đổ xăng dầu.

"Tổng cộng có bao nhiêu cái?"

"Không phải tôi đã nói rồi sao, có ba loại 10.000 tệ, 5.000 tệ, 1.000 tệ."

"Ý tôi là, các anh lần này mang đến tổng cộng bao nhiêu phiếu xăng dầu?"

"Người anh em đừng đùa chứ. Chúng tôi tổng cộng mang theo mười triệu phiếu xăng dầu đây, bán đến giờ còn lại hơn tám triệu."

"Vậy được, tôi mua tất cả."

Phụt!

Nam nhân viên kinh doanh công ty xăng dầu suýt nữa sặc nước miếng.

"Người anh em nói sao? Anh mua hết tám triệu phiếu xăng dầu còn lại của chúng tôi á?"

"Đúng, mua về từ từ dùng." Lâm Dật lấy thẻ ngân hàng ra. "Chắc có thể quẹt thẻ chứ?"

"Có thể, có thể..."

Xoẹt một cái, thẻ quẹt thành công, hóa đơn đã in xong.

Nam nhân viên kinh doanh cảm thấy mình vừa mơ, chỉ nhàn rỗi xen mồm một câu đã bán sạch phiếu xăng dầu rồi?

"Trời đất! Một hơi mua tám triệu phiếu xăng dầu!"

Người quanh khu triển lãm đều phát mộng, đại gia từ đâu đến vậy?

Một hơi mua nhiều phiếu dầu thế làm gì?

Tại cửa khu triển lãm Mercedes-Benz, mọi người trợn hết cả mắt. Đặc biệt là nam nhân viên vừa đối chọi với Lâm Dật một trận, cằm suýt rơi xuống đất.

Một hơi mua sạch tám triệu phiếu xăng dầu, muốn mua một chiếc S351 DT có hơn bốn triệu tệ chắc không vấn đề gì.

"Tiên sư, Trương Đức Thiên, xem anh gây ra chuyện gì đi!"

Một người trung niên đi tới, mắng mỏ nam nhân viên kia một trận.

"Cậu có biết bán được một chiếc S351 DT, ông đây sẽ nhận được bao nhiêu phần trăm hoa hồng không? Mẹ nó, đều bị ngươi phá hoại hết rồi!"

"Trưởng phòng, em cũng không biết hắn ta nhiều tiền như vậy mà."

"Mẹ nó, người Trung Quốc nhiều tiền có bao nhiêu người, ngươi có thể nhìn ra được sao?" Trưởng phòng nam mắng không ngơi miệng: "Mẹ nó nhanh đi xin lỗi người ta với tôi!"

"Biết rồi biết rồi."

Mua xong phiếu xăng dầu, Lâm Dật để lại địa chỉ cô nhi viện, dự định để nhân viên cửa hàng chuyển về đó.

Ngay lúc hai người muốn rời đi, trưởng phòng kinh doanh hãng Mercedes-Benz và nhân viên Trương Đức Thiên chạy tới.

"Vị tiên sinh này, xin tự giới thiệu một chút. Tôi là quản lý kinh doanh Mercedes-Benz, tên là Lưu Cường. Chuyện vừa rồi là do tôi quản lý sơ xuất, kính xin ngài lượng thứ."

"Sau đó thì sao? Có quan hệ gì với tôi?"

Lưu Cường cười cung kính nói:

"Vừa nãy ngài không phải muốn mua S351 DT sao? Tôi đến đây xin được giới thiệu cho ngài một ít chi tiết cụ thể về dòng xe đó."

"Thôi đi, có nhiều thương hiệu cho tôi chọn như thế, cần gì phải chọn các người?"

"Xin tiên sinh bớt giận. Tôi biết ngài còn đang nổi nóng, nhưng ngài yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cho ngài một câu trả lời khiến ngài thỏa mãn.

Lưu Cường quay sang, vẻ tức giận nói:

"Trương Đức Thiên, cởi thẻ công tác xuống, thu dọn đồ đạc cút ngay!"

"Quản lý, đừng mà!"

Trương Đức Thiên choáng váng, vội vội vàng vàng khom người xin lỗi Lâm Dật.

"Tiên sinh, tôi biết sai rồi. Là tôi mắt chó coi thường người khác. Van xin ngài đừng chấp nhặt với tôi, cứ coi tôi như cái rắm thôi."

"Người đuổi anh không phải tôi. Cầu xin tôi cũng vô dụng." Lâm Dật lạnh nhạt nói.

"Trương Đức Thiên, đừng nói nhảm nữa! Cho dù không có chuyện này, ngươi cũng không ở lại công ty được nữa. Nếu ngươi không đi, ta gọi bảo an."

Sắc mặt Trương Đức Thiên xám xịt như tro, tháo thẻ công tác, ảo não bỏ đi trước ánh mắt mọi người.

"Thật đáng đời, bán xe Mercedes thì oai lắm sao?"

"Không phải thế sao? Người ta bán siêu xe cũng không kiêu như thế."

"Đây chính là kết cục lấy mắt chó nhìn người. Phải làm như thế cho bọn họ một bài học."

"Được rồi, xem như ông thành khẩn. Quẹt thẻ này đi, tôi mua chiếc S351 DT kia." Lâm Dật nói.

"Trâu bò! Xe hơn bốn triệu, nói mua là mua, mắt cũng không nháy một cái."

"Người ta còn mua hơn tám triệu tiền dầu, thiếu bốn triệu mua cái xe sao? Nói đùa."

"Chẳng trách có thể hấp dẫn người đẹp đẳng cấp như thế, thực sự có tài."

Thanh toán xong tiền, Lâm Dật để lại địa chỉ cô nhi viện cho người ta đưa tới.

Sau đó, Lâm Dật mua một chiếc xe bán tải, chuẩn bị cho cô nhi viện dùng làm xe chở đồ ăn.

"Đi thôi, đi dạo xong bên này rồi, chúng ta đi khu A đi."

Lâm Dật xoay lưng. Hiện giờ trong tay anh chỉ có một chiếc Pagani, dù sao cũng phải mua thêm mấy chiếc dự bị nữa.

Hơn nữa, lái Pagani bao nhiêu ngày rồi, cũng hơi chán.

Anh muốn thể nghiệm một chút xem lái siêu xe khác có cảm giác gì.

Hai người tới khu A, cũng là khu vực triển lãm toàn bộ các hãng xe nổi tiếng nhất.

Nơi này không thiếu con cháu nhà giàu giá trị nghìn tỉ, cũng có cả những đại gia. Nhưng nơi này có nhiều hơn nữa chính là những người ham thích xe thể thao. Thịnh hội mỗi năm một lần như thế, sẽ không ai dễ dàng bỏ qua.

"Lâm Dật, hai người lại tới nữa rồi."

Vừa tới khu A, hai người đã thấy Từ Diễm và Chu Ninh đi tới.

"Tới xem xe một chút." Lâm Dật thuận miệng nói.

"Cũng phải, triển lãm xe mỗi năm một lần, không xem thì lãng phí cơ hội."

"Diễm Diễm, chúng ta cũng đi xem xem. Vừa nãy chúng ta đi xem xe mua vẫn chưa tới khu A. Vừa hay hai người Lâm Dật đến rồi, chúng ta cùng đi dạo. Chờ đi dạo xong cùng đi ăn bữa cơm, cảm nhận cảm giác ngồi Range Rover." Chu Ninh nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 72.
Bình Luận (0)
Comment