"Anh Lâm đừng gấp gáp như vậy.”
Lý Vĩ Cường vừa cười vừa nói:
"Vừa rồi tôi nếm thử một ngụm, loại trà này thực sự không tệ, ngài nếm thử xem."
"Chủ yếu là tính tình của tôi không được tốt lắm, tôi sợ sau khi uống trà xong, thì không muốn trò chuyện với anh về phương diện này nữa."
Lâm Dật nói ra:
"Cho nên tôi cảm thấy, trước tiên vẫn nên nói chuyện chính sự thì tốt hơn."
"Được thôi."
Nhìn thấy Lâm Dật khó chơi như vậy, Lý Vĩ Cường cũng không muốn tiếp tục nói chuyện khách sáo.
Dứt khoát giải quyết việc chung, dù sao sớm muộn cũng muốn đi tới một bước này.
Tất cả mọi người là người trưởng thành rồi, rất nhiều chuyện đều biết rõ trong lòng, còn không bằng trực tiếp nói thẳng một chút.
Nghĩ đến đây, Lý Vĩ Cường đứng dậy, cầm qua chiếc cặp công văn của mình.
Cũng từ bên trong lấy ra hai bộ hồ sơ văn kiện, đưa tới trước mặt Lâm Dật.
"Đây là hợp đồng mà bên phía Khoái Thủ chúng tôi có thể cung cấp cho ngài, chi phí ký kết 20 triệu tệ."
Lý Vĩ Cường nói ra:
"Đương nhiên, anh cũng yên tâm về sự tình ở phương diện tiền bồi thường hợp đồng, chúng tôi sẽ thanh toán toàn bộ, sẽ không để cho anh có một tia chi tiêu ngoài định mức, mời anh Lâm tin tưởng vào thành ý của chúng tôi."
Lâm Dật liếc mắt nhìn Lý Vĩ Cường, không có ý nhìn hợp đồng.
Người này ngược lại đúng là không tệ.
Tác phong làm việc, là hình ảnh thương nhân điển hình.
Thực chất bên trong có tác phong vững vàng thành thật, nhưng lại không thiếu thủ đoạn nham hiểm, tàn nhẫn và hung ác.
Loại người như thế này, mới có thể phát triển việc làm ăn của công ty lớn ở thành phố.
Lâm Dật chụp chụp lỗ tai,
"Tôi muốn nghe không phải những thứ này, là ai tố cáo phòng live stream trực tiếp của tôi? Anh gọi người đi ra, tôi muốn xem một chút là ai."
Lý Vĩ Cường đổi tư thế, vẫn như cũ vô cùng khách khí nói:
"Anh Lâm, thật ra vấn đề về sự tình phòng live stream trực tiếp cũng không to tát gì, anh cũng không cần để ở trong lòng. Anh chỉ cần ký kết bản hợp đồng này, thì vấn đề ở phương diện này, tôi đều sẽ giúp anh giải quyết. . ."
Hô thông!
Lâm Dật một chân đá lật tung bàn trà,
"Con mẹ nó, anh coi là thời gian của tôi không đáng tiền? Mẹ nó rảnh rỗi nghiến răng với tôi ở đây?"
Mộng bức.
Lý Vĩ Cường kinh ngạc nhìn Lâm Dật.
Trước đó một giây còn vẻ mặt ôn hòa, một giây sau liền trở mặt.
Người này cũng quá là biến ảo không ngừng đi.
"Anh Lâm, tôi mang theo thành ý tới, anh cần gì phải như vậy chứ."
"Ở sau lưng hãm hại tôi một trận, đây chính là thành ý như lời anh nói sao?"
Lâm Dật nói ra:
"Đoàn người đều là phiêu khách, mẹ nó ông lại ở đây giả trang vương tử, ông nghĩ mình ngon hơn nhiều so với người khác sao?"
"Được, nếu như anh Lâm không muốn trò chuyện, vậy thì tôi cũng không có biện pháp."
Lý Vĩ Cường nhún vai, lộ ra một bộ tư thế vò đã mẻ không sợ rơi.
"Tôi đi ra ngoài trước, sau đó sẽ có người đến nói chuyện tiếp với anh."
Nói xong, Lý Vĩ Cường đi ra ngoài, nhưng chỉ là xách cặp công văn của mình rời đi.
Hai bản hợp đồng cần ký kết, đều lưu lại ở nơi này.
Dường như có lẽ đã nhận định rằng, Lâm Dật chắc chắn sẽ ký kết phần hợp đồng này, cho nên để ở lại.
Lâm Dật cũng không vội vàng cuống cuồng, đợi lát nữa có người tới đây tiếp chuyện, chắc hẳn chính là người ở sau lưng chơi ngáng chân.
Cùm cụp. . .
Không bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, Vương Tử Khiêm và Mã Duy An từ bên ngoài đi vào.
Không sát khí đằng đằng như trong tưởng tượng, thậm chí còn có chút vẻ mặt ôn hoà.
Hoàn toàn không giống với hình ảnh xảy ra xung đột trước đó.
Nhìn thấy hai người, Lâm Dật tự giễu nở nụ cười.
Gần đây anh có chút quá phóng túng, dẫn đến bộ não đều không dễ dùng lắm, anh nên sớm nghĩ đến là hai người kia.
"Anh trai khẩu trang, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Vương Tử Khiêm kéo cái ghế dựa qua, ngồi xuống đối diện với Lâm Dật.
"Hai người các anh lịch sự như vậy, làm tôi đều không có ý tứ động thủ."
"Tất cả mọi người là người hiểu biết, không ai có thể gây khó dễ với đồng tiền, anh nói có đúng hay không?"
"Sau đó thì sao, anh bạn ở sau lưng hại tôi một vố?"
"Cũng không phải."
Vương Tử Khiêm nói ra:
"Thật ra tôi cảm thấy, người giống như anh mà đi Khoái Thủ thì rất tốt, sau đó chúng ta có thể hợp tác kiếm lời. Ai cũng không ngại động chạm đến người khác, anh cảm thấy thế nào?"
"Chỗ các cậu chơi như thế cũng không vấn đề gì?"
"Cũng đừng nói như vậy, đây chỉ là thủ đoạn thương nghiệp bình thường mà thôi."
Vương Tử Khiêm nói ra:
"Điều gì phải nói thì tôi cũng nói rồi, anh xem có phải nên ký kết hợp đồng hay không? Chỉ cần ký phần hợp đồng này, chúng ta sẽ xóa bỏ ân oán trước đó. Sau đó tối nay, tôi lại mang bày một bàn tiệc rượu, gọi thêm hai nữ streamer hot của công hội chúng ta tới, chúng ta sẽ uống mấy chén vui vẻ, anh nhìn trúng cô nàng nào, xong tiệc đều có thể mang đi."
"Vậy nếu như tôi không ký thì sao?"
"Cần gì phải vạch mặt chứ, mọi người thật vui vẻ kiếm tiền không tốt hơn sao?"
Lâm Dật nhếch lông mày một cái,
"Anh đang dạy tôi làm việc?"
Vương Tử Khiêm cười cười, nhìn thấy Lâm Dật thay đổi sắc mặt, trong lòng cũng không hề hoảng hốt chút nào.
"Làm sao lại thế, tôi cũng là muốn tốt cho anh, không nghĩ tới anh trực tiếp kết thúc kiếp sống như vậy."
Lâm Dật dựa vào ở trên ghế salon, liếc mắt nhìn qua trên người Vương Tử Khiêm và Mã Duy An.
"Thật ra, loại sự tình phong cấm này, tôi không hề sợ. Nếu các người thật sự có thể khóa phòng của tôi lại, vậy thì coi như các anh ngưu bức. Nhưng mà hôm nay tôi tới đây, cũng không phải đến để giải quyết việc này, chỉ là muốn nhìn một chút, người nào mẹ nó ăn tim gấu gan báo, dám chơi ở sau lưng tôi một vố. Không thể không nói, mấy gã đại thiếu gia các anh đúng là một lũ đần độn."
Vương Tử Khiêm đứng lên, lùi về cùng một chỗ với Mã Duy An, đồng thời hai người lại lui về phía sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách an toàn với Lâm Dật.
Bọn họ cũng biết tính khí của Lâm Dật không tốt, hơn nữa thân thủ cũng không tệ.
Cho nên còn phải chú ý cẩn thận một chút.
Bởi vì hiện tại, Lưu Khải còn đang nằm ở trong bệnh viện đây.
"Anh đây là muốn ra tay?"
Lâm Dật cười gật đầu,
"Cha mẹ đều làm các người hư hỏng, tôi giúp bọn họ giáo dục các người một chút, cho nên cũng đừng đi đâu cả, trực tiếp bắt đầu đi."
"Được, nếu anh không muốn cùng bình tĩnh giải quyết sự kiện này, vậy thì chúng ta vạch mặt đi."
Nói xong, Vương Tử Khiêm mở cửa, nói vọng ra:
"Vào đi."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một người đàn ông có vóc dáng thấp mặc áo mũ màu trắng, từ bên ngoài đi vào trong phòng.
Sau khi người đàn ông đi vào, kéo chiếc mũ trên đầu xuống.
Sắc mặt hắn ngăm đen, rất gầy, xương gò má nổi bật, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, mang đến cho người ta một loại cảm giác cực độ lạnh lùng.
"Phải nói thì tôi cũng nói rồi, anh không đồng ý, tôi cũng không có cách nào."
Vương Tử Khiêm nói ra:
"Chỉ có thể tính toán thù mới và thù cũ cùng một lượt."
"Chỉ với một mình hắn sao? Tôi nghĩ rằng đám các ngươi sẽ gọi rất nhiều người tới."
"Những người như chúng tôi làm việc gì, đều coi trọng là hiệu suất, giống như đêm khuya ngày hôm trước vậy, gọi một đám rác rưởi tới, cũng chẳng dùng để làm gì, còn không bằng tìm người đáng tin."
Vương Tử Khiêm nói ra:
"Hắn vốn luyện tập qua tán thủ, còn giành chức vô địch tỉnh, đang chuẩn bị tham gia trận thi đấu vào tối nay, để đối phó với anh nên mới phải đi qua đây."
"Tôi muốn nói là không đủ. Các người khẳng định cho là tôi đang trang bức, nhưng tôi muốn nói là, thật ra chúng ta xem như cùng một loại người, đều coi trọng hiệu suất làm việc, không thích dây dưa dài dòng."
Vương Tử Khiêm chau mày, có một loại dự cảm xấu tự nhiên sinh ra,
"Anh có ý tứ gì?"
Lâm Dật đứng dậy, cũng không nói lời nào, mà chính là bước từng bước một, đi về phía ba người Vương Tử Khiêm.
Sau đó!
Tung cú đấm!
Rắn rắn chắc chắc đánh tới trên khuôn mặt người đàn ông thấp kia.
Kẻ sau ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, chỉ là rên khẽ một tiếng, liền ngã trái ngã phải, rồi co quắp nằm trên mặt đất.
"Thế nào? Có đủ hiệu suất hay không?"
----
Dịch: MBMH Translate