“Hà Viện Viện, tôi van cầu cô làm con người đi."
"Tôi làm sao lại không phải là người rồi." Hà Viện Viện nói:
"Anh đều có thể làm cặn bã nam, tôi đã là cấp dưới của anh, tôi không thể làm cặn bã nữ ư?"
"Tôi sống hơn hai mươi năm, chưa từng thấy người không biết xấu hổ như cô đấy."
"Vậy anh cũng không cần mặt, hai chúng ta cũng không phải là dạng tốt lành gì, ai cũng đừng nói ai."
Thử hỏi, dám ở trong điện thoại, cùng ông chủ mắng nhau.
Ngoại trừ Hà Viện Viện, còn có ai?
"Lão tử người cao mặt đẹp trai có cơ bụng, trời sinh chính là làm cặn bã nam rồi." Lâm Dật nói: "Cô đều muốn lõm thành lòng chảo rồi, có điều kiện gì làm nữ cặn bã."
"Mẹ kiếp, lão nương không làm nữa, tôi đặc biệt muốn đi công thương báo cáo anh."
"Đừng đừng đừng, Hà đại mỹ nữ nguôi nguôi giận, chúng ta có chuyện gì từ từ nói."
"Này con như là câu người nói." Hà Viện Viện nói:
"Anh yên tâm, tuy rằng tôi trời sinh quyến rũ, phóng đãng không bị trói buộc yêu tự do, nhưng cũng sẽ không làm chuyện chân đạp hai con thuyền. Anh không cần vì Cao Tông Nguyên mà lo lắng, nhưng anh phải nói rõ với anh ta, hai chúng tôi hiện tại, chính là tùy tiện tâm sự, đều là lấy thân phận bạn bè để nói chuyện. Anh đừng làm cho anh ấy suy nghĩ nhiều, chờ tôi có một ngày, có ý nghĩ tới phương diện này, sẽ nói rõ ràng với anh ấy."
"Vậy là được rồi." Lâm Dật nói ra: "Chờ ngày nào đó, hai người các cô nếu như thành, tôi liền cho cô làm phó CEO cao cấp, cùng cấp với lão Kỳ."
"Ôi ôi ôi ..."
Hà Viện Viện khinh thường cười gằn, "Nếu là thật có ngày ấy, tôi chính là thiếu phu nhân Cao gia, chấp chưởng gia tài trăm tỉ, còn có thể ngốc ở trong ngôi miếu đổ nát của anh sao?"
"Con mẹ nó cô ... Tút tút tút ..."
Không cho Lâm Dật cơ hội nói chuyện, Hà Viện Viện trực tiếp cúp điện thoại.
"Này giời ạ!"
Treo điện thoại Hà Viện Viện, Lâm Dật từ gian phòng đi ra ngoài.
Mà lúc này đây, party bể bơi đã tiến vào phần cuối.
"Anh Lâm, nói cho anh biết một tin tức tốt, mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp của chúng ta, đã đột phá 9,6 triệu rồi, thiếu một chút liền đạt thành được thành tựu 10 triệu rồi." Trương Hiểu Du nói.
"Thật hay giả? Mức độ phổ biến cao như vậy sao?"
"Đương nhiên là thật rồi, phát sóng trực tiếp party bể bơi, ai mà không muốn xem."
"Đám người háo sắc này ..."
Nói xong, Trương Hiểu Du lấy chìa khóa xe Palameila, "Anh Lâm, em vừa nãy cũng đi rút thưởng, anh Cao dùng chút thủ đoạn nhỏ, để cho em trúng rồi một chiếc xe, em giúp anh lấy về một chiếc xe rồi."
"Anh cũng không cần đâu, em giữ lại dùng đi." Lâm Dật nói: "Kế tiếp chính là vũ hội và buổi đấu giá rồi, chúng ta đi qua dạo thôi."
"Tôi thì không đi được." Lương Kim Minh nói: "Tôi có hẹn trước nên đi về trước đây."
"Mẹ kiếp, anh mỗi ngày đến, không mệt à." Cao Tông Nguyên nói.
Lương Kim Minh cười hắc hắc, "Cậu có biết người hẹn với tôi là ai không."
"Ai?"
"Chính là ngày đó, không nể mặt anh Triệu Văn Hi, nói không chừng là không còn mặt mũi tìm anh, nên mới tới tìm tôi."
Nói xong, Lương Kim Minh phất tay một cái, "Tôi đi trước, lúc thi đấu võ đài thi đấu, nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi phải đến cổ vũ cho anh Lâm."
"Đi đi."
Hiện tại trong bốn người, đã tạo thành một cái vòng xoay khinh thường không quá rõ ràng.
Như Lâm Dật loại người yêu thích nhiều cô gái, xem thường Cao Tông Nguyên có ý nghĩa tìm một người chung thân cả đời.
Cao Tông Nguyên tự nhận mình là tiểu nam sinh ngây thơ, xem thường Lương Kim Minh người không biết kiềm chế.
Lương Kim Minh người từ đầu đến cuối là cặn bã nam, xem thường Tần Hán nửa cặn bã nửa không cặn bã.
Người như Tần Hán thì xem thường Lâm Dật, chính mình cái gì cũng không làm, vậy mà phụ nữ đàng hoàng cứ như vậy mà nhào lên.
Hoặc là nói họ đang đố kỵ lẫn nhau.
Sau khi chia tay Lương Kim Minh, một nhóm bốn người tới phòng yến hội.
Lúc này, âm nhạc du dương đã vang lên, những người trong sàn nhảy cũng đã uyển chuyển nhảy múa.
"Ách ... Những người này mặc cũng quá quy củ rồi, tôi cảm thấy chúng ta có chút hoàn toàn không hợp ở đây." Trương Hiểu Du chột dạ nói.
"Nói cho cô biết, cái này kêu là mặt người dạ thú." Cao Tông Nguyên nói: "Cô xem những kia vui vẻ ra mặt, ôm, đều là vợ hoặc chồng của những người khác."
"Nhưng tôi cũng giống như làm một cầm thú xinh đẹp."
"Nhưng thêm một chút tâm."
Lâm Dật ngẩng đầu, trùng hợp nhìn thấy đám người Triệu Mặc ở cách đó không xa.
Lúc này, bốn người xác thực chia làm hai nhóm.
Cố Trường Xuyên đang ngồi một mình ở một bên, trong tay có một ly rượu Cocktail màu nâu, vẻ mặt lạnh lùng, giống như trên người có dòng chữ “chớ quấy rầy”.
Còn lại ba người Triệu Mặc đang ngồi ở bàn khác, mà bên cạnh bọn họ, còn có một người đàn ông ngồi trò chuyện với nhau thật vui.
Mà cái người này, chính là Mitsui One, chỉ là Lâm Dật chưa từng gặp qua anh ta.
"Cố Trường Xuyên này cường thật, thật đúng là không gần nữ sắc." Cao Tông Nguyên nói: "Nhìn vẻ mặt kia của anh ta, thật đặt biệt giống như là xanh."
"Thật đúng là như vậy." Trương Hiểu Du nói: "Nhiều chị gái chân dài ở bên cạnh anh ta như vậy, tôi là một người phụ nữ mà cũng phải động tâm."
"Anh ta luyện có thể hay không Đồng Tử Công?" Lâm Dật tò mò hỏi.
"Này cũng không biết." Tần Hán nói: "Nhưng tôi nghe nói, thái tử gia Yến Kinh Vương Miện, thật giống cũng không quá gần nữ sắc, có lẽ là thói quen này anh ta học được ở đó."
"Thái tử gia Yến Kinh?" Lâm Dật lẩm bẩm một câu, "Bình thường mấy người bọn họ hẳn là nhân vật quyền lực nhất ở Yến Kinh."
"Kém xa." Tần Hán nhìn Lâm Dật nói: "Kỳ thực người này, anh ta lúc trước không gọi là Vương Miện, cuối cùng chính mình yêu cầu sửa lại, anh biết có ý gì không?"
"Tôi biết!" Trương Hiểu Du nói ra: "Miện tử mở ra, chính là ngày thêm miễn, là chơi không ý tứ gì?"
Lâm Dật:...
Tần Hán:...
Cao Tông Nguyên:...
"Chính là lấy ý là lên ngôi, hơn nữa anh ta còn họ Vương, cho nên đều hiểu là có ý gì rồi."
"Danh tự này tốt trung nhị." Lâm Dật nói.
"Nhưng hết cách rồi, người ta xác thực trâu bò." Tần Hán nói:
"Chúng ta theo người ta, thực sự là chênh lệch một cấp bậc."
"Ngay cả Tần đại thiếu gia đều cảm thấy không bằng?" Lâm Dật bất ngờ nói.
"Chúng ta chỉ là có chút tiền mà thôi, cùng so với loại người có gốc có rễ thì chẳng là gì cả." Tần Hán nói:
"Chúng ta nhàn rỗi không chuyện gì, sẽ tới nơi này tìm thú vui, nhưng đến cái cấp bậc đó, đều chướng mắt những thứ đồ này rồi."
Lâm Dật bĩu môi, "Cậu nếu như nói như vậy, Cố Trường Xuyên, Triệu Mặc và những người này so với anh ta, thật giống còn kém rất nhiều."
"Nào chỉ là kém nhiều, nếu như nhìn thấy Vương Miện, bọn họ cũng chỉ có thể mời rượu."
Lâm Dật khẽ nhíu mày, cảm thấy nước này thật có chút sâu.
Thực lực của Triệu gia, kỳ thực với Lương gia gần như nhau, tuyệt đối được tính là hàng đầu Trung Quốc.
Mà cái người tên là Vương Miện kia, rõ ràng còn mạnh hơn bọn họ một cấp.
Này đặc biệt cũng rất thái quá.
"Người kia hẳn là có thể đánh nhau?"
"Nào chỉ là có thể đánh, còn có thể đánh mấy người." Tần Hán nói:
"Nhưng cụ thể đa trâu như thế nào thì tôi không biết, dù sao là mạnh, công nhận, không có chỗ để phản bác."
"Cái này tôi cũng nghe nói." Cao Tông Nguyên nói:
"Lúc trước Cố Trường Xuyên, chính là mặt dày mày dạn, đi theo người ta phía sau lăn lộn mấy năm, cũng mới trở thành cao thủ."
------
Dịch: MBMH Translate