Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 796 - Chương 794. Màn Kịch Tự Biên Tự Diễn

Chương 794. Màn Kịch Tự Biên Tự Diễn
Chương 794. Màn Kịch Tự Biên Tự Diễn

"Thật hay giả vậy? Đến cả Mitsui Paint anh cũng từng chạm vào rồi sao?"

Cao Tông Nguyên bất ngờ nói.

"Bây giờ tôi mà nói đó là do cô ta chủ động để tôi sờ, mấy cậu không phải sẽ hộc máu sao?"

"Mẹ nó, giữa hai người rốt cuộc đang thông đồng với nhau làm chuyện gì không thể để người khác biết hả."

Cao Tông Nguyên mở miệng nói.

"Cậu đừng nghe cậu ta khoác lác nữa."

Tần Hán vừa uống rượu vừa nói tiếp:

"Nếu hai người bọn họ thật sự tiến triển được tới nước này, thì cô gái kia nhất định sẽ tới đây chào hỏi rồi, sao có thể chạy tới ở bên cạnh Triệu Mặc được." Tần Hán nói.

"Theo lời của anh mà nói, thì sờ là sờ, mà ngủ là ngủ, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

"Tôi tán thành với những gì anh Lâm nói, làm một tên đàn ông cặn bã chính hiệu, bàn về chuyện tình cảm chính là hình thức xúc phạm đối với anh ấy.”

"Mẹ nó rốt cuộc cô là cùng một giuộc với ai đấy."

Trương Hiểu Du lè lưỡi:

"Anh Lâm bớt giận, chẳng phải tôi đang khen anh đó sao."

Tần Hán và Cao Tông Nguyên cười ha ha vài tiếng, bầu không khí giữa bọn họ cũng rất hòa hợp.

Cùng lúc đó, bên phía Triệu Mặc lại xảy ra rối loạn không nhỏ.

Chỉ thấy Mitsui Paint đứng dậy khỏi ghế, nhìn xung quanh, cuối cùng dán chặt chỗ bóng dáng Lâm Dật.

Nhìn thấy Mitsui Paint đứng dậy, Triệu Mặc cũng đứng lên theo.

"Cô Mitsui, đã nghỉ ngơi đủ rồi sao?"

Mitsui Paint gật đầu: "Tôi muốn hoạt động cơ thể một chút, khiêu vũ một bài đi."

Nghe thấy câu này, những người có mặt ở hội trường đều dừng nhảy lại, nhìn Triệu Mặc với vẻ ngưỡng mộ.

Đây là cô Mitsui đang trao cơ hội cho Triệu Mặc sao.

Việc hợp tác của hai gia tộc đã là chuyện chắc như ván đã đóng thuyền rồi.

"Tên nhóc này, nhìn người ta rồi tự nhìn lại mình đi. Ngày nào cũng chỉ biết mỗi ăn chơi, nuôi con biết bao nhiêu năm như vậy, không được chút tích sự gì cả."

Một người đàn ông trung niên đang khiển trách con trai mình.

"Cha à, việc này cha cũng không thể trách con được, của cải nhà chúng ta còn chẳng bằng số lẻ của người ta kia kìa. Cha muốn con phải bắt chuyện với người ta thế nào đây, cho dù con có ra vẻ nịnh bợ, thì người ta cũng sẽ không phản ứng lại đâu."

"Ngày ngày không tự mình nỗ lực, chỉ biết viện cớ thôi."

Tôn Sách đứng bên cạnh Triệu Mặc: "Anh Triệu, cơ hội đã tới rồi, chỉ xem anh có thể nắm bắt được không thôi."

Khóe miệng Triệu Mặc nhếch lên: "Đây chẳng phải là việc có thể nắm bắt hay không nữa rồi, cô ấy đã chủ động bày tỏ xong cả rồi, nên chuyện tiếp theo đây, chỉ chờ nước chảy thành sông nữa mà thôi."

Nói xong, Triệu Mặc chỉnh lại âu phục trên người, sau đó hơi khom người xuống, đưa tay về phía Mitsui Paint, chuẩn bị mời cô ấy khiêu vũ một điệu.

Nhưng còn chưa kịp mở lời, bất ngờ nhìn thấy Mitsui Paint lại một mình bước ra bên ngoài.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người nhìn thấy đều sửng sốt.

Chẳng phải cô ấy muốn khiêu vũ với Triệu Mặc sao?

Sao tự mình đi mất rồi?

Mà Triệu Mặc cũng ngẩn cả người, động tác dừng lại như đông cứng lại giữa không trung, vô cùng xấu hổ.

Giờ khắc ấy, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Mitsui Paint.

Không ngờ lại nhìn thấy cô ấy đi tới hướng Lâm Dật.

"Ngài Lâm, tôi có thể nhảy một điệu với anh không?"

Mitsui Paint còn khom người, đưa tay làm động tác mời, trông rất trang trọng lại chân thành.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người nhìn theo mà chết lặng.

Triệu Mặc mời cô ấy khiêu vũ chân thành đến thế, cô ấy lại từ chối.

Mà bây giờ, lại chủ động tới mời một người đàn ông khác.

Điều này không phải giống như trực tiếp tát thẳng vào mặt Triệu Mặc hay sao?

Tần Hán và Cao Tông Nguyên liếc nhau một cái.

Mẹ nó thế này là 100% xảy ra chuyện rồi.

So với Triệu Mặc, Lâm Dật sẽ không bằng lòng tiếp xúc với người như Mitsui Paint.

Cho dù cô ấy có đứng trước mặt, thì anh cũng chẳng có cảm giác gì.

"Ngực quá nhỏ..."

"Ôi trời, anh Lâm, anh còn đứng ngây ra đó làm gì thế, nhanh lên nào, đến lúc anh giành vinh quang cho đất nước rồi đấy."

Còn chưa đợi Lâm Dật mở miệng, Trương Hiểu Du đã trực tiếp đẩy Lâm Dật ra.

"Cảm ơn anh Lâm đã nể mặt."

Mitsui Paint chủ động nắm lấy tay Lâm Dật, dẫn anh đi lên sàn nhảy.

Còn lấy tay của anh để lên ngang eo của mình, thật là chủ động lại táo bạo, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt và suy nghĩ của kẻ khác.

Những người trong hội trường đều đã nhìn ra.

Cô con gái lớn của tập đoàn Mitsui này hình như chẳng có hứng thú gì với Triệu Mặc cả.

Ngược lại đối với vị CEO trẻ tuổi của tập đoàn Lăng Vân kia, lại đặc biệt yêu thích không thôi.

Theo bản năng, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Triệu Mặc, giống như đang xem chuyện cười vậy.

n cần săn sóc như thế, đều không thể khiến tâm hồn thiếu nữ của người ta rung động, ngược lại người ta còn vùi đầu vào trong lòng một người đàn ông khác, hơn nữa còn cực kỳ chủ động nữa chứ.

Đây chẳng phải câu chuyện của kẻ dại gái và nữ thần ở thời hiện đại sao?

Thật sự quá kích thích.

Theo việc gia nhập sàn nhảy của Lâm Dật và Mitsui Paint, tiếng nhạc lại lần nữa vang lên.

Những người khác trong sàn nhảy đều vô thức mà đứng dẹp sang một bên, sợ làm lỡ mất chuyện của hai người họ.

Mitsui Paint gối đầu một cách nhẹ nhàng lên vai Lâm Dật, dịu dàng nói:

"Ngài Lâm đây cứ chống cự lại tôi thế này sao? Tôi cũng đâu có ăn thịt người."

"Mẹ tôi nói rồi, con trai ở bên ngoài là phải biết bảo vệ bản thân mình cho tốt, nếu trong lòng cô có lời oán than gì cứ đến tìm mẹ tôi để hỏi."

"Ngài Lâm đây thật hài hước, tôi thích một người đàn ông giống anh đấy."

"Nhưng tôi không thích người như cô."

"Lẽ nào thật sự do tôi quá nhỏ sao?"

"Quá nhỏ là điểm chính thôi, thứ hai là tôi khá thích những cô gái có suy nghĩ đơn thuần, loại người khẩu vị cay độc như cô không hợp với sở thích của tôi cho lắm, tôi sợ tới ngày hôm sau sẽ chạy vào nhà vệ sinh mất."

Mitsui Paint cười lên, nghe như tiếng chuông kêu.

"Ngài Lâm à, tôi cảm thấy hình như anh có chút hiểu lầm về tôi rồi. Từ nhỏ đến lớn, bất kể là người trong nhà hay bạn bè bên cạnh đều sẽ dùng từ ‘đơn thuần’ để miêu tả tôi đó, anh là người đầu tiên nói tôi như thế, lẽ nào tôi đã làm sai gì rồi sao, khiến ngài Lâm phải hiểu lầm điều gì rồi?"

“Từ khi tôi đến đây, cô lập tức tự biên tự diễn màn kịch này, khiến tôi gián tiếp vả mặt Triệu Mặc, sau đó không ngần ngại gì mà làm ra dáng vẻ tự hạ thấp mình, đến thỏa mãn trái tim của một kẻ tự cao tự đại như tôi. "

Vẻ mặt của Mitsui Paint chợt thay đổi, nhưng cũng chỉ duy trì trong một giây, rồi lại quay về như ban đầu.

Trong lòng cô ấy thừa nhận mình đã đánh giá thấp người đàn ông trước mặt rồi.

"Chuyện này do tôi sơ suất rồi, tôi chỉ đơn giản muốn cùng anh khiêu vũ một điệu nhạc thôi, không hề có suy nghĩ nào khác cả."

Lâm Dật khẽ cười, cũng không hề khách sáo.

Bàn tay đang đỡ eo của cô ấy trượt xuống, chạm vào mông của cô ấy, dùng lực bóp mạnh một cái.

"Cô đừng nghĩ đến chuyện lôi kéo tôi nhập hội nữa, thành quả nghiên cứu của tôi cũng thế. Trừ bỏ những nguyên nhân này, nếu cô còn có những ảo tưởng không thực tế đối về tôi nữa, vậy thì tôi cũng không ngại gì mà thẳng thắn đối mặt với cô. Dù gì tôi cũng là một thanh niên sôi nổi, cũng thích làm những chuyện làm vẻ vang cho đất nước thế này."

Chợt Mitsui Paint ngây người trong một giây, không chút mảy may quan tâm tới sự xâm phạm của Lâm Dật đối với mình, mà khẽ cười đáp lại:

"Ngài Lâm à, bỗng nhiên tôi thấy hơi mệt, điệu nhảy này nhảy tới đây thôi."

Nói xong, Mitsui Paint nhấc tay ra khỏi vai của Lâm Dật, không định nhảy tiếp nữa.

Nhưng Lâm Dật lại không có ý muốn buông ra.

"Con mẹ nó, cô nói tôi nhảy thì tôi phải nhảy với cô, mẹ nó cô nói đi thì tôi lập tức phải để cô đi à, thời gian của tôi không đáng giá đến thế sao?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 794.
Bình Luận (0)
Comment