Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 798 - Chương 796. Buổi Đấu Giá Chính Thức Bắt Đầu

Chương 796. Buổi Đấu Giá Chính Thức Bắt Đầu
Chương 796. Buổi Đấu Giá Chính Thức Bắt Đầu

Triệu Mặc nhíu mày:

"Anh định nói gì cái gì?"

"Cô ấy mới nhảy với tôi hơn 30 phút, còn đi giày cao gót nên chân có chút không thoải mái. Trước hết anh có thể xoa chân cho cô ấy, hiện tại là lúc cô ấy cô đơn nhất, hãy dành cho cô ấy sự quan tâm và một chút ấm áp, chắc chắn sẽ rất có tác dụng đó. Mùa xuân chó liếm(*) của anh đã đến. Đi đi, đừng có ở đây mà phí sức trong cuộc đấu giá này."

(*)Chó liếm ý muốn nói là trong một mối quan hệ, người con gái không thật sự thích người con trai lắm, luôn cư xử không nóng không lạnh với anh ta. Nhưng người con trai đó lại luôn cư xử hết sức chiều chuộng, luôn nghe theo lời cô gái đó, chỉ vì gia thế của cô ấy mà không bởi vì tình yêu, thì hành động đó gọi là "liếm cẩu", như chó liếm vậy. Chó luôn vẫy đuôi và tuân theo mệnh lệnh miễn có đồ ăn ngon.

Hít!

Nghe những lời như vậy, mọi người có mặt đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Trước mặt Triệu Mặc mà dám nói vậy, chẳng lẽ muốn xé rách mặt với anh ta sao?

Đây có phải chơi hơi lớn rồi không?

"Lâm Dật, tốt hơn là anh nên nói chuyện lịch sự, nhiều chuyện chúng tôi không muốn so đo với anh chứ không phải là sợ anh, tốt hơn hết là anh nên biết người biết ta." Lục Huyền nói.

"Đúng, đúng vậy, tứ thiếu gia của Yến Kinh là người tôi không thể trêu vào được." Lâm Dật cười ha hả tiếp lời.

Triệu Mặc lấy tay phủi bụi bộ âu phục trên người, tỏ vẻ lãnh đạm.

"Chuyện trước đây tôi không muốn truy cứu nữa, chờ đến phiên đấu giá tất cả sẽ rõ ràng."

"Nhìn dáng vẻ của anh kìa, anh nghĩ tôi không mua được cái gì sao?" Lâm Dật nói tiếp:

"Nói đi cũng phải nói lại, tất cả các vật phẩm đấu giá lần này đều như rác rưởi, tôi cũng không có hứng thú đập tiền vào đấy. Nếu anh thực sự muốn, thì cho anh tất cả vậy."

"Trước khi cuộc đấu giá bắt đầu, mọi thứ đều được giữ bí mật. Làm sao anh biết đồ đó là rác rưởi chứ? Chẳng lẽ chột dạ không dám mua.” Triệu Mặc hừ lạnh nói.

"Chiếc du thuyền các người đang ngồi này là dùng tiền của tôi mua. Vậy anh nói xem, có phải tôi nên sớm biết vật phẩm đấu giá gồm những gì rồi không?"

“Anh, chiếc thuyền này là của anh?"

Sắc mặt của bốn người Triệu Mặc thoáng chốc ngưng đọng, sau đó trở nên vô cùng thú vị.

Tin tức này đối với bọn họ mà nói thực sự là ngoài ý muốn.

Đến nỗi khiến cả bốn người đều có cảm giác như đang ngồi trên bàn chông vậy, thậm chí còn có chút xấu hổ.

"Tôi thực sự nể phục bốn người các anh đấy." Lâm Dật nói tiếp:

"Thời gian cũng đã lâu như vậy rồi, mà các anh còn chưa điều tra rõ sản nghiệp dưới tên tôi, mới thế mà đã đòi ra ngoài làm ăn rồi. Thanh niên này, vậy là không được đâu."

"Ha ha..."

Tiếng cười này vang lên nhất thời khiến sắc mặt của cả bốn người Triệu Mặc đều trở nên khó coi.

Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Triệu Mặc, thâm thúy nói: "Tôi là người nói được làm được, cũng không thích tranh giành những thứ rác rưởi với anh. Nếu anh thích, thì cứ mạnh dạn mà đấu giá, tất cả đều là của Triệu đại thiếu gia anh hết."

Nói xong, Lâm Dật đút hai tay vào túi, trở lại ghế dựa bên cạnh, dường như không hề có ý định tham gia vào phiên đấu giá tiếp theo.

"Mẹ nó!"

Triệu Mặc tức giận chửi đổng một tiếng, lùi sang một bên.

Ban đầu anh ta còn có chút hứng thú, dự định sẽ tham gia chơi đấu giá. Nhưng lại xảy ra chuyện như thế này, anh ta thật chẳng còn chút hứng thú gì để tham gia nữa.

Mặc dù buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng những người có mặt ở đây đều cảm nhận được mùi thuốc súng nồng nặc.

Lúc đầu hai nhóm người này muốn ngầm phân tranh cao thấp.

Nhưng hiện tại, trận tranh đấu này dường như được đưa lên bàn đấu giá rồi.

Lát nữa khi buổi đấu giá kết thúc, còn có một trận thi đấu lôi đài.

Đoán chừng đến lúc đó mới chính là thời điểm hai bên phân ra thắng bại.

"Lão Trương, chắc anh cũng nghe rồi nhỉ, đêm hôm qua hai người bọn họ xảy ra mâu thuẫn, hẹn tối nay sẽ lại đánh nhau phân thắng bại đấy."

"Tôi đã nghe chuyện này lâu rồi, hiện tại ở toàn bộ đảo Á Loan, ai mà không biết việc này, cộng thêm chuyện vừa rồi, náo loạn đến mất vui như vậy, lát nữa nhất định sẽ đánh rất ác liệt."

"Vậy thì anh cảm thấy ai có thể thắng được?"

"Chuyện này còn cần phải hỏi sao, nhất định là Cố Trường Xuyên, đại thiếu gia hàng đầu của Yến Kinh rồi." Người đàn ông trung niên tên là lão Trương mở miệng:

"Cậu ta ở Yến Kinh nổi tiếng là đánh nhau rất giỏi, nghe nói cậu ta còn là cao thủ Vịnh Xuân Quyền đấy."

"Thật hay giả vậy? Cậu ta còn luyện qua võ cổ truyền sao?"

"Không chỉ vậy đâu, cậu ta còn biết rất nhiều chiêu thức võ thuật khác, tóm lại là rất lợi hại.” Lão Trương nói.

"Tôi nghe con trai tôi kể, cậu ta còn mở phòng tập quyền anh ở Yến Kinh, mỗi ngày đều có người từ khắp đất nước đến khiêu chiến cậu ta. Không chỉ thế thôi đâu, có lần, một vị quán quân tán đả(*) đến khiêu chiến cậu ta. Nghe nói chưa đến 10 giây, cậu ta đã hạ gục được đối phương rồi."

(*)Tán đả là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.

"Nói như vậy cũng đúng, nhưng tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Lăng Vân cũng không phải đèn cạn dầu đâu. Nghe nói anh ấy khiến Lục Huyền phải khuất phục một cách dễ dàng đấy."

"Tổng giám đốc Lâm đúng là rất lợi hại, nhưng cũng chỉ so được với người bình thường thôi." Lão Trương nói tiếp:

"Trong tám người bọn họ, Cố Trường Xuyên chính là một kẻ khác người. Để duy trì thể lực cường tráng của bản thân, cậu ta thậm chí còn không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào, mà bảy người còn lại, thân thể cũng sắp bị đào đến rỗng tuếch rồi ấy, làm sao có thể so sánh với người ta."

"Nếu nói như vậy, lát nữa trận đấu bắt đầu, tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Lăng Vân sẽ không bị người ta đánh chết chứ?"

"Không đến nỗi bị đánh chết đâu, dù sao cũng có đông người như vậy mà. Nhưng chắc chắn sẽ bị sỉ nhục một trận, bằng không cái tên tứ thiếu gia Yến Kinh của bọn họ cũng không cần gọi nữa."

"Chậc chậc, nói một chặp tôi cũng không muốn tham gia buổi đấu giá nữa rồi."

"Ha ha, sao lại không? Đợi lát nữa khi trận đấu bắt đầu, nhất định phải đặt cược thật tốt, nếu không làm như vậy thì mọi chuyện sẽ chẳng còn gì kích thích nữa rồi."

Trên thực tế, không chỉ riêng hai người bọn họ thảo luận, mà những người khác ở đây cũng đang xôn xao bàn tán, đến cùng là ai mạnh ai yếu.

Phần lớn đàn ông ở đây đều đánh giá cao Cố Trường Xuyên.

Họ cho rằng giữa hai người mà nói, chỉ cần trong vòng ba chiêu lập tức thấy rõ kết quả.

Nhưng trong lòng những người phụ nữ có mặt ở đây đều không cho rằng như vậy.

Tổng giám đốc Lâm tập đoàn Lăng Vân đẹp trai như thế, thân thủ chắc chắn không tệ, ai thua ai thắng cũng không thể nói trước được.

Rất nhanh, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 796.
Bình Luận (0)
Comment