Hai mươi phút sau, Vương Á Tân và Tôn Vĩnh Minh cùng với những người họ tìm ở nhà máy tới, tất cả đều bị cảnh sát mang đi.
Mà Nhan Từ cũng cứ vậy rời đi, trở về trên xe, gọi điện thoại cho Lâm Dật.
Trong tập đoàn Lăng Vân, sau khi sắp xếp xong mọi việc, Lâm Dật vẫn tiếp tục cầm điện thoại di động nói chuyện phiếm với Kỷ Khuynh Nhan.
Mà nội dung chính của cuộc nói chuyện, tất cả đều quay chung quanh việc tại sao mình phải phi lễ với Hà Viện Viện.
Leng keng leng keng ——
Điện thoại di động vang lên, Lâm Dật liếc mắt nhìn, phát hiện là cuộc gọi của Nhan Từ.
"Mọi chuyện sao rồi?"
"Tất cả đã xong xuôi rồi, đúng như những gì anh dự đoán, hai người mà anh nói kia đã bị bắt lại."
"Thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật, nếu không tôi có thể gọi điện thoại cho anh sao."
"Vẫn là lần đầu nhìn thấy có người gấp gáp muốn chết như vậy."
Trên thực tế, Lâm Dật đoán được bọn họ có thể sẽ vận dụng thủ đoạn, giải quyết vấn đề bằng lấy bạo chế bạo, cho nên mới sắp xếp như thế.
Nhưng lại không nghĩ rằng, tốc độ của hai người kia lại nhanh như vậy.
Chân trước mới từ tập đoàn Lăng Vân rời đi, chân sau liền đi sắp xếp chuyện này.
Nó thực phù hợp với câu nói cổ xưa rằng, người nếu như muốn chết, ai cũng không cản được.
"Chuyện bên anh đã xử lý xong chưa, có việc gì cần tôi giúp nữa không?" Nhan Từ hỏi.
"Không có, không có." Lâm Dật cười nói:
"Buổi tối lúc nào có thời gian vậy, tôi mời cô ăn bữa cơm, xem như cảm ơn cô đã giúp đỡ."
"Buổi tối có thời gian, nhưng tôi hôm nay không thể uống đồ lạnh được."
"Ách ..." Lâm Dật dừng lại, "Rượu phải uống lạnh mới ngon. Vậy mấy ngày nữa tôi hẹn cô sau, chúng ta không say không về."
"Anh thực sự là..."
Cười nói một câu, Nhan Từ liền cúp điện thoại.
Lâm Dật đem điện thoại di động ném qua một bên, việc này cơ bản đã gần như xong, việc còn lại chính là chờ bọn họ liên hệ lại với mình.
Sau đó, Lâm Dật gọi điện thoại cho Tôn Bảo Quốc để hỏi thăm một chút tình hình ở hiện trường, cũng cho mỗi người thêm 1000 tệ vào tiền bồi thường, xem như là tiền khổ cực.
Mặc dù là vai quần chúng, nhưng phí lao động vẫn phải trả.
Sau khi an bài xong chuyện ở bên Tôn Bảo Quốc, Lâm Dật đem xe lái đến tập đoàn Triều Dương, để đón Kỷ Khuynh Nhan tan làm.
Bữa tối do Lâm Dật với Kỷ Khuynh Nhan cùng nhau làm.
Kỷ Khuynh Nhan phụ trách rửa rau và thái rau, Lâm Dật phụ trách tay cầm muôi, hai người phối hợp khá ăn ý.
Leng keng leng keng ——
Sau khi ăn xong, Lâm Dật dự định trở về phòng, bận việc chíp 3.0, nhưng còn chưa kịp bật máy tính lên, điện thoại trong túi đã kêu.
"Cục trưởng Trần." Lâm Dật cười nói.
"Lâm tổng, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?" Trưởng cục công an Trần Bính Sinh nói.
"Không có không có, mới vừa cơm nước xong."
"Chuyện là như vầy, cái người tên là Vương Á Tân nói muốn được gặp mặt anh. Tôi muốn hỏi một chút ý kiến của anh, anh muốn xử lý như thế nào?"
"Được, tôi bây giờ đi qua, việc này khổ cực cục trưởng Trần rồi."
"Khổ cực cái gì, đều là người một nhà, có việc gì anh nói một tiếng là được rồi."
"Được rồi."
Cúp điện thoại Trần Bính Sinh, Lâm Dật thay đổi bộ đồ thể thao rộng rãi.
"Anh muốn ra ngoài à?" Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
"Đến trại tạm giam, chút nữa sẽ trở lại, em ở nhà nhớ khóa cửa kỹ."
"Em biết rồi, anh buổi tối lái xe chú ý an toàn."
Chuyện liên quan tới Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan từ trước đến giờ cũng sẽ không hỏi nhiều.
Bởi vì anh ấy làm rất nhiều việc, chính mình cũng không có khả năng hỏi hết.
Chỉ cần bình an trở về là tốt rồi.
Cùng Kỷ Khuynh Nhan khai báo một câu, Lâm Dật lái xe đi trại tạm giam, không ngờ Trần Bính Sinh cũng còn ở nơi đây.
"Cục trưởng Trần cực khổ rồi, đã muộn như vậy rồi còn làm phiền anh đi một chuyến."
"Trừ gian diệt ác, là chuyện chúng tôi nên làm, tôi phải cảm ơn anh, đem những người này tố cáo đấy chứ."
Hai người cười ha hả lại nói chuyện một lúc, làm đủ mọi công phu mặt ngoài, sau đó Lâm Dật mới đi làm chính sự.
Cũng ở bên trong nhà giam, thấy được Vương Á Tân và Tôn Vĩnh Minh.
Bộ dạng hai người so với trong tưởng tượng của Lâm Dật càng thêm chật vật hơn.
Áo sơmi âu phục tràn đầy bụi bặm, kiểu tóc cũng rối loạn, mặt mày xám xịt như một người tị nạn vừa trốn thoát khỏi một trận động đất.
Nhìn thấy Lâm Dật, hai người như ngồi bàn chông, hoàn toàn không biết nên đối phó với anh như thế nào.
"Hai người các anh không phải nói muốn gặp tôi sao? Hiện tại sao lại câm như hến vậy?"
"Lâm tổng chúng tôi biết sai rồi, van cầu anh cho chúng tôi một cơ hội."
Bây giờ, hai người là triệt để kinh hãi, ở trước mặt Lâm Dật một chút cáu kỉnh cũng không có.
Một là vì Lâm Dật tầng tầng lớp lớp thủ đoạn, thứ hai là trên tay của anh ta, nắm giữ đoạn phim lúc trước.
Nếu như tin tức trong ngày được lan truyền ra bên ngoài, đối với danh dự của công ty mình sẽ có sự đả kích trí mạng. Cổ phiếu công ty cũng sẽ bị giảm mạnh, các công ty khác sẽ có cơ hội thay thế bọn họ.
Mà chính mình còn ăn nói ngông cuồng, nói từng làm rất nhiều chuyện phạm pháp.
Nếu như bị lộ ra ngoài, không chỉ có công ty không gánh nổi, mà còn có thể gặp phải cảnh tù tội.
Nếu như đúng là như thế, chính mình nhiều năm như vậy nỗ lực liền uổng phí hết rồi.
"Tôi coi thường nhất chính là những người như các anh. Vừa mới bắt đầu cảm thấy mình rất lợi hại, cũng không lâu lắm liền tự thừa nhận lại mình." Lâm Dật không nhịn được ngoáy lỗ tai,
"Nếu như là phụ nữ tôi cũng sẽ không nói cái gì, đằng này đại lão gia còn có cái đức hạnh này, có mất mặt hay không chứ."
"Dạ dạ dạ, Lâm tiên sinh nói đúng lắm, chúng tôi biết sai rồi, anh đừng chấp nhặt với chúng tôi nữa."
"Nếu như lúc ban ngày, các anh lấy ra thái độ như vậy, tôi cũng sẽ không nói cái gì, nhưng bây giờ muộn rồi."
Hai người vẻ mặt đưa đám, quỳ gối trước mặt Lâm Dật.
------
Dịch: MBMH Translate