Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 863 - Chương 861. Vào Lúc Các Người Mở Máy Tính Của Tôi Thì Đã Bại Lộ Rồi

Chương 861. Vào Lúc Các Người Mở Máy Tính Của Tôi Thì Đã Bại Lộ Rồi
Chương 861. Vào Lúc Các Người Mở Máy Tính Của Tôi Thì Đã Bại Lộ Rồi

Kỷ Khuynh Nhan hoảng hốt nhìn Lâm Dật, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Đây là lần đầu tiên, cô nghe được lời như vậy từ miệng Lâm Dật.

Lâm Dật một tay lái xe, tay kia nắm lấy tay của Kỷ Khuynh Nhan, cười nói:

“Đừng quá lo lắng, không có việc gì đâu, sẽ xử lý nhanh thôi.”

“Em muốn cùng anh giải quyết.” Kỷ Khuynh Nhan nói.

“Đây không phải chuyện có thể cùng nhau giải quyết, nghe lời anh, hơn nữa cũng không nguy hiểm, em đừng nghĩ nhiều.”

“Em biết rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

“Vậy hôm nay đi đâu, biệt thự Vân Hải của em hay chỗ mẹ em?”

“Đi chỗ mẹ vợ của anh, trước tiên ăn ké cơm chiều đã.”

“Hì hì, em cũng nghĩ vậy.”

Sau khi ăn ké cơm ở nhà Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật liền lái xe rời đi.

Nhưng Lâm Dật không tới Cửu Châu Các mà chạy thẳng đến bãi đỗ xe của tập đoàn Lăng Vân, sau đó lặng lẽ bắt taxi về nhà.

Lâm Dật không vào bằng cửa chính, để tránh gặp bảo vệ ở cửa cùng với camera giám sát khắp nơi.

Cứ như vậy, lặng lẽ bước vào Cửu Châu Các, hệt như một bóng ma.

Nhưng Lâm Dật không vào căn biệt thự số một mà đi thẳng đến căn số chín.

Từ trước tới nay, Lâm Dật đều ở căn biệt thự số một, những căn khác rất ít khi ghé qua.

Nhưng vào cuối tuần đều sẽ có người đến quét dọn những căn phòng ấy, cho nên lúc đi vào đây cũng không gì mùi gì lạ, giống như lúc mới mua.

Tại phòng sách ở tầng hai, Lâm Dật nằm dài trên sô pha.

Anh không chắc kế hoạch “câu cá” của mình có thành công hay không, nhưng đây là biện pháp duy nhất.

Nếu bọn chúng mãi không xuất hiện, vậy thì tốt rồi, nhưng nếu chúng hành động, chắc chắn anh sẽ biết.

Ba ngày liên tiếp, cuộc sống của Lâm Dật đều trôi qua như thế.

Chỉ có những lúc cần thiết mới phải ra ngoài mua chút đồ, sau đó tiếp tục bí mật ở lại căn biệt thự số chín.

Mà trong khoảng thời gian này, toàn bộ vấn đề của công ty đều do Kỷ Khuynh Nhan xử lý.

Đồng thời, thời gian anh liên lạc với Kỷ Khuynh Nhan ngày càng rút ngắn, nếu không phải chuyện quá quan trọng thì sẽ không liên lạc với nhau.

Về phía tập đoàn Lăng Vân, việc thông báo Lâm Dật đi Yến Kinh công tác đã khiến mọi người cho rằng Lâm Dật không còn ở Trung Hải nữa.

Nhưng chỉ có Kỷ Khuynh Nhan biết, Lâm Dật vẫn luôn ở trong Cửu Châu Các không hề rời đi, chỉ là cô không biết tại sao anh lại làm như vậy.

Cũng không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Thế cho nên mỗi ngày đều lo lắng, thậm chí bị sụt mất vài cân dù không có kế hoạch giảm cân.

Ting ting ting…

Ngay lúc Lâm Dật đang im lặng suy nghĩ thì điện thoại truyền đến tiếng động.

Là một thông báo bằng tiếng Anh.

Lâm Dật vội vàng mở ra, bên trong là một đoạn video, trong đoạn video là một người đàn ông có khuôn mặt gầy gò, đeo bịt mặt màu đen, mà khung cảnh đúng là ở căn biệt thự số một.

Lúc đầu, khi Lâm Dật rời khỏi căn biệt thự số một.

Anh đã cài đặt một phần mềm điều khiển camera trên máy tính của mình.

Một khi có người mở máy tính của mình lên, camera sẽ âm thầm hoạt động, truyền tất cả nội dung qua điện thoại.

Nói cách khác, hình ảnh mà Lâm Dật đang nhìn bây giờ là hình ảnh tại căn biệt thự số một.

Mà người xuất hiện trước máy tính của mình, tất nhiên là thuộc hạ do Mitsui Paint phái tới.

Lâm Dật đứng dậy hoạt động nửa thân dưới, lẩm bẩm:

“Ông đây ở chỗ này mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được các ngươi, hy vọng mấy người sẽ thú vị một chút.”

Tại căn biệt thự số một, trong phòng của Lâm Dật.

Một người đàn ông nhỏ nhắn chưa tới một mét sáu, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào máy tính của Lâm Dật.

Mặc dù đang đeo bao tay, nhưng điều đó cũng hề không ảnh hưởng đến thao tác của anh ta.

Tiếng ‘lách cách’ vang vọng, hệt như tiếng đàn dương cầm.

Mà ở cửa sổ của phòng sách, còn có một người đàn ông dáng vẻ gầy gò, thấp bé đang đứng chờ.

Anh ta mặc bộ đồ đen từ trên xuống dưới, cái đầu hệt như camera theo dõi, quan sát sự thay đổi ở bên ngoài.

“Chỉ còn năm phút thôi, nhanh chút đi.”

Người đàn ông đứng bên cửa sổ, đè thấp âm thanh, nói hoàn toàn bằng tiếng Nhật.

“Trong vòng ba phút nữa là có thể lấy được.”

Người ngồi ở trước máy tính đáp lại một câu đơn giản, rồi vội vã làm tiếp công việc, không hề mất bình tĩnh.

“Đã trôi qua mười phút rồi, tại sao vẫn chưa lấy được, hiệu suất của mày chậm quá đấy.”

“2 TB của máy tính, hết 1.8 TB đều là file avi nên việc quét file cần tốn rất nhiều thời gian, đổi lại là người khác, có khi tốc độ còn chậm hơn…”

Người đàn ông áo đen chỉ nói một nửa rồi im bặt.

Gã trừng mắt, liếc mắt nhìn đồng nghiệp đang đứng ở cửa sổ, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ cùng khiếp sợ.

Cả hai người đều nhận ra, âm thanh phát ra từ trên đỉnh đầu không phải là ảo giác.

Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng bọn họ đã trải qua huấn luyện đặc biệt, hết sức nhạy cảm với âm thanh.

Dường như chỉ trong nháy mắt, đã có thể xác định rằng sắp có người đến đây.

Không hề có chút do dự, người đàn ông áo đen lập tức cầm lấy máy tính trên chiếc bàn chữ U, trả lại tất cả đồ vật khác về vị trí cũ.

Thậm chí, ghế dựa còn được xoay đến góc độ gần như chính xác so với lúc ban đầu.

Trừ khi đạt đến trình độ giống Lý Sở Hàm, nếu không, sẽ rất khó nhận ra sự thay đổi này.

“Đi nhanh!”

Người đàn ông đứng ở cửa sổ nói xong câu đó, liền nhảy xuống cửa sổ chuẩn bị chạy trốn.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp đất, anh ta thấy một bóng đen xuất hiện trước mặt mình.

Anh ta định làm động tác tiếp theo thì phát hiện bóng đen kia đã đá một cước lên người mình.

Một cước đó dùng lực rất mạnh, một khi trúng đòn sẽ khiến người khác khó mà chống cự nổi.

Mà ngay lúc Lâm Dật chuẩn bị ra tay lần nữa, bỗng nhiên thấy ba tia sáng lóe lên trước mặt mình.

Nguy hiểm ập đến, Lâm Dật không quan tâm những thứ khác, cúi người xuống, thoát khỏi ba thanh phi tiêu.

“Đi!”

Người đàn ông phụ trách xâm nhập máy tính đỡ đồng nghiệp của mình lên, chuẩn bị chạy trốn.

Đã đến nước này rồi thì không cần kiêng dè gì nữa, chạy trốn khỏi đây mới là quan trọng nhất.

“Ông mày ở đây rồi mà chúng mày con mẹ nó vẫn muốn bỏ chạy?”

Lâm Dật cầm lấy bình hoa bên cạnh, ném thẳng qua, cắt đứt lối thoát của hai người bọn họ.

Biết rằng không thể trốn được, hai gã đàn ông áo đen đứng đối diện với Lâm Dật.

“Nhìn cách ăn mặc của các người, chắc là ninja ở Đảo quốc nhỉ, đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, không ngờ vẫn còn thể loại này.”

Theo tài liệu ghi chép, vì để có thể bí mật hành động, cho nên ninja vào thời Edo, đều có dáng người nhỏ bé, suy dinh dưỡng.

Mặc dù dáng người của hai gã này so với tài liệu lịch sử ghi chép thì cường tráng hơn một chút, nhưng nếu so với đàn ông bây giờ thì vẫn nhỏ con hơn nhiều, thậm chí còn không bằng một vài cô gái.

Chỉ dựa vào những thông tin này, Lâm Dật đã đoán được thân phận của bọn họ.

“Làm sao anh phát hiện ra chúng tôi đến đây.”

Rõ ràng, hai gã ninja cũng không muốn vướng vào chuyện này nên chỉ hỏi điều mà chúng thắc mắc nhất.

Bởi vì việc này đối với bọn họ mà nói chính là một loại sỉ nhục.

Lâm Dật cười một cái: “Ngay lúc mở máy tính của tôi lên, thân phận của các người đã bại lộ rồi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 861.
Bình Luận (0)
Comment