Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 89 - Chương 87. Đây Là Nhà Hàng Của Tần Thiếu Gia

Chương 87. Đây Là Nhà Hàng Của Tần Thiếu Gia
Chương 87. Đây Là Nhà Hàng Của Tần Thiếu Gia

"Cậu, cậu nói cái gì, chiếc Lykan kia là của cậu?"

Chu Tự Cường choáng váng, đây chính là loại xe đua siêu cấp trị giá hơn 60 triệu nhân dân tệ đó!

Số tiền đó phải mua được mấy chục chiếc Land Rover của mình.

Hôm nay, trang bức thực sự quá thất bại!

"Anh bạn trẻ, quấy rầy rồi."

Chu Tự Cường xám xịt rời đi, cũng không dám liếc nhìn Lâm Dật thêm một chút.

Mẹ nó, quá mất mặt.

Đem biển số xe NB 666 gắn lên xe, Lâm Dật cầm lấy cái biển số xe còn lại rời đi.

Một lúc sau, Tần Hán gửi cho Lâm Dật một cái định vị maps, còn có thêm một tin nhắn thoại:

"Lão Lâm, anh gửi địa chỉ cho cậu nè."

"Được, một lát nữa tôi sẽ qua."

Bật chức năng định vị maps trên điện thoại lên, nửa giờ sau, Lâm Dật lái xe đến quán thịt nướng của Tần Hán.

Khi nhìn thấy nhà hàng Lâm Dật cảm thấy ý trên mặt chữ đây cũng chỉ là một nhà hàng thịt nướng bình thường, không phải nhà hàng cao cấp gì.

Nhưng bởi vì chủ nhân sau lưng là Tần Hán, nên nơi này biến thành địa điểm khác biệt.

Nó đã được anh ta nâng cấp thành nhà hàng ba sao Michelin.

Nhà hàng thịt nướng có diện tích rất lớn, tổng cộng chia làm ba tầng trên dưới, xét từ cách trang trí bên ngoài thì có thể xếp vào top những nhà hàng đứng đầu ở thành phố Trung Hải.

Bãi đỗ xe ở ngay cổng ra vào chật kín các loại xe.

Trong đó không thiếu mấy loại xe sang trọng có giá hơn 1 triệu tệ, cũng có xe riêng giá mấy chục ngàn tệ, bởi vậy có thể thấy được mức độ hỗn tạp của khách hàng.

Theo đánh giá của Lâm Dật, điều này cũng có thể thông cảm được.

Ở những buổi khai trương của những nhà hàng tương tự đều có hoạt động chiết khấu kếch xù.

Đôi khi sẽ còn giảm tới 50% hóa đơn, nên khách hàng đương nhiên sẽ không thiếu.

Trên thực tế, Lâm Dật chỉ đoán đúng một nửa. Một nguyên nhân khác khiến cho nhà hàng thịt nướng nổi tiếng như thế, chính là do danh tiếng của Tần Hán ở thành phố Trung Hải.

Tần công tử mở quán ăn, tự nhiên ai cũng muốn đến tiếp cận và tham gia náo nhiệt.

Ngay tại thời điểm Lâm Dật chuẩn bị đi vào, anh chợt phát hiện một đôi vợ chồng trung niên và ba người trẻ tuổi bước xuống từ trên chiếc xe ở trước mặt.

Vốn dĩ Lâm Dật cũng không quan tâm cho lắm, nghĩ chỉ làm một thực khách bình thường tới đây ăn cơm, không nghĩ tới cô gái trong số đó lại là Cố Tĩnh Thư.

Cố Tĩnh Thư mặc một chiếc váy dài đẹp như một quý cô sang trọng, lộ ra vẻ hiền thục đặc biệt.

Dựa vào nét mặt và động tác của nàng đối với đôi vợ chồng trung niên, có thể nhìn ra bọn họ hình như là cha mẹ của nàng.

"Chú dì, chúng ta qua bên này."

Một người thanh niên mặc trang phục bình thường nói.

"Tiểu Kiều à, thật sự là vất vả cho cháu. Chúng ta tới Trung Hải một chuyến, còn để cháu tự mình tiếp đãi, thật sự là ngại quá."

Người phụ nữ trung niên lên tiếng.

"Dì khách sáo rồi, đây đều là việc cháu nên làm."

"Tĩnh Thư, chờ sau khi cha mẹ đi về, con nhất định phải cám ơn Tiểu Kiều. Chúng ta cũng chỉ là tùy tiện đến thăm một chút, lại làm phiền phức người ta."

Cha của Cố Tĩnh Thư nói với con gái của mình.

"Ừm, chúng ta đi vào trước đi."

Cố Tĩnh Thư không mặn không nhạt nói.

Nghe thấy cuộc đối thoại của mấy người, Lâm Dật đoán được mối quan hệ giữa bọn họ.

Cặp vợ chồng trung niên kia đúng là cha mẹ của Cố Tĩnh Thư.

Người đàn ông mặc trang phục bình thường có lẽ là người theo đuổi nàng.

Còn một người thanh niên khác có thể là em trai của Cố Tĩnh Thư.

Đúng như Lâm Dật suy đoán, người đàn ông kia tên là Kiều Tử Hào, bởi vì cha là lãnh đạo bên Bộ giáo dục nên anh ta trở thành hiệu trưởng của ngôi trường mà Cố Tĩnh Thư công tác khi mới hơn hai mươi tuổi.

Mà người thanh niên trẻ tuổi còn lại chính là em trai của Cố Tĩnh Thư, dịp này cả gia đình đi đến thành phố Trung Hải chơi.

"Anh rể, cửa hàng này trang trí cũng quá hào hoa, sang trọng."

"Nói linh tinh gì đấy, anh ấy là đồng nghiệp của chị, không phải anh rể của em."

Cố Tĩnh Thư cảm giác mình bị phiền chết.

Cha mẹ cũng chỉ là muốn đến chỗ này mở rộng tầm mắt một chút, không ngờ lại bị tên này biết được, một bữa liên hoan vui vẻ của gia đình lại bị hắn quấy nhiễu làm hỏng.

"Chị à, chị cũng đừng xấu hổ. Anh rể cũng đích thân đến tiếp đón chúng ta, điều này không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao."

Cố Tĩnh Võ nói ra.

"Điều này có thể giải thích cái gì. . ."

"Tĩnh Thư."

Kiều Tử Hào lúc này mới lên tiếng:

"Không cần để ý những chi tiết kia. Hôm nay, chú dì và Tĩnh Võ tới chơi, đoàn tụ mới là điều quan trọng nhất."

"Được rồi, đi vào trước đi."

Cố Tĩnh Thư không tình nguyện nói ra.

"Anh rể, khách sạn lớn nhất ở thị trấn huyện chúng em cũng không có lớn bằng cửa hàng thịt nướng này."

Cố Tĩnh Võ hâm mộ nói.

"Anh nói cho cậu biết, đây cũng không phải nhà hàng thịt nướng bình thường, nhà hàng này thế nhưng là do thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh Tần Hán mở ra."

"Tần Hán? Cũng chính là vị đại thiếu gia đỉnh cấp của thành phố Trung Hải sao?"

Cố Tĩnh Võ thắc mắc hỏi:

"Em vẫn thường xuyên nhìn thấy tin tức về anh ta ở trên mạng đấy."

"Không sai, chính là anh ta."

"Ôi chúa ơi, vậy đến đây ăn bữa cơm, cũng tốn không ít tiền nhỉ."

"Không sao, thật ra anh còn có chút quen biết với Tần thiếu gia, một bữa cơm mà thôi, có lẽ bọn họ còn không thu tiền của anh."

Kiều Tử Hào từng có duyên gặp Tần Hán vài lần, nhưng còn chưa tới mức được ăn miễn phí, điều này chính anh ta cũng tự biết lấy mình.

Tuy nhiên Kiều Tử Hào cũng không quan trọng, đến lúc đó thì nói mình chủ động trả tiền, mọi người cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Bằng cách này còn có thể nâng lên thân phận của mình, cớ sao mà không làm đây.

"Ôi trời ơi, anh rể, anh cũng quá lợi hại đi, lại còn quen biết với Tần thiếu gia? !"

Ánh mắt Cố Tĩnh Võ tỏa ánh sáng, bộ dáng giống như nhìn thấy siêu cấp thần tượng, nhìn về phía Kiều Tử Hào.

"Cha mẹ, con nói cho hai người biết, ông chủ của nhà hàng này chính là đại thiếu gia đỉnh cấp của Hoa Hạ. Anh rể còn quen biết với cả dạng người này, thật quá lợi hại."

Cha mẹ Cố Tĩnh Thư cũng có chút ngạc nhiên về mối quan hệ xã hội của Kiều Tử Hào.

Ngay cả dạng người này cũng quen biết, người con rể tương lai này của mình thật là không tầm thường!

Nếu như hai đứa bọn nó cưới nhau, chính mình cũng yên lòng.

"Lâm Dật?"

Trong lúc vô tình, Cố Tĩnh Thư nhìn thấy Lâm Dật đứng ở phía sau mình, sắc mặt nàng có chút ngoài ý muốn, lập tức mang theo vẻ mừng rỡ chạy chậm về phía anh.

"Thật là đúng dịp, chúng ta lại gặp nhau ở đây."

Lâm Dật cười nói.

"Ừm vâng, một mình anh tới sao?"

Lâm Dật gật gật đầu,

"Đúng lúc cơm tối chưa ăn, nên tới đây ăn một chút gì đó."

"Vậy thì thật là tốt, anh vào ăn cùng với gia đình em đi."

"Cái này, hình như gia đình em tổ chức liên hoan, anh tham gia vào cũng không tốt lắm đâu."

"Điều này có gì không tốt chứ, cũng chỉ là bữa cơm thôi, đông người ăn càng náo nhiệt."

"Được thôi, nếu mọi người không để ý, thì anh cũng không quan trọng."

Nhìn thấy cử chỉ thân mật giữa hai người, ánh mắt của Kiều Tử Hào híp lại.

Ở trên người Lâm Dật, anh cảm nhận được một chút uy hiếp.

Người nhà Cố gia đi tới, Cố Tĩnh Võ hồ nghi hỏi:

"Chị, người này là ai vậy?"

"Anh ấy tên là Lâm Dật, là bạn của chị."

Cố Tĩnh Thư cười cười giới thiệu, sau đó lại giới thiệu cho Lâm Dật mọi người trong nhà của mình một lượt.

Sắc mặt của người nhà Cố gia cũng không quá tốt.

Chuyện của Tĩnh Thư và Tiểu Kiều đã có sự kết nối, tại sao còn đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khác?

Chuyện này là sao, biết đâu lại khiến cho Tiểu Kiều hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ?

"Chị, hôm nay là bữa tiệc liên hoan của gia đình chúng ta, chị mời một người ngoài vào tham gia, như vậy không tốt lắm đâu.

Cố Tĩnh Võ xụ mặt nói ra, không hề có một chút ấn tượng tốt với Lâm Dật.

Rất rõ ràng, tiểu tử này có quan hệ không cạn với chị gái mình.

Chính mình nhất định phải giúp đỡ anh rể, đuổi cổ gia hỏa này đi!

"Cái gì gọi là người ngoài!"

Cố Tĩnh Thư dạy bảo em trai:

"Trước kia Lâm Dật đã giúp chị không ít việc đâu, không tính là người ngoài."

"Chẳng lẽ chị thật sự muốn đưa anh ta vào ăn cơm cùng?"

"Đương nhiên."

Cố Tĩnh Thư khẳng định:

"Lâm Dật đi có một mình, lại tình cờ gặp nhau, có cái gì không thể ăn cơm cùng nhau."

-------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 87.
Bình Luận (0)
Comment