Nhìn thấy Ngũ Thiên Phú đi tới trước mặt Lưu Văn Xương, cũng trực tiếp nói chuyện với anh ta.
Điều này khiến những người có mặt, đều có điểm không nghĩ tới.
Bọn họ cho rằng, đối mặt với nhân vật như Lưu Văn Xương, căn bản không cần Ngũ Thiên Phú ra tay.
Một Triệu Nghiễm Lợi cũng có thể đem anh ta hù chết.
Nhưng bây giờ, ông ta lại trực tiếp ra tay rồi, đoán chừng là cực kỳ giận giữ.
Lưu Văn Xương mặc dù không đa mưu túc trí bằng Ngũ Thiên Phú, nhưng anh ở trong lĩnh vực kinh doanh này đã lăn lộn nhiều năm, tự nhiên có thể hiểu được những chuyện bên trong.
Cảm thấy việc này rắc rối hơn so với mình tưởng tượng rồi.
Theo bản năng, Lưu Văn Xương nhìn Lâm Dật, hi vọng anh có thể đứng ra đến giúp mình trò chuyện.
Cục diện như thế, chính mình căn bản là ứng phó không được.
Nhưng Lâm Dật lại ngồi ở bên cạnh, kèn kẹt ăn tôm hùm.
Ăn xong còn lấy rượu đỏ súc miệng, căn bản không có phản ứng ý của mình.
"Ngũ gia, ngài muốn nói cái gì? Tôi đang nghe đây này." Lưu Văn Xương kiên trì nói.
"Công ty của các anh, dự án Tân Hải Lâm Cảnh kia cũng nên sớm hoàn thành. Trước đó tôi có nói với các anh, muốn đem công ty Vật Nghiệp phái đi vào. Cũng đã hơn một tháng, sao tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời?"
"Chuyện này..."
Lưu Văn Xương lau mồ hôi lạnh trên trán, "Chuyện này tôi đã báo cáo với tổng công ty, đoán chừng rất nhanh sẽ có tin tức, Ngũ gia đừng có gấp, các tin khác sau khi xuống tới, tôi sẽ thông báo với ngài đầu tiên."
"Hiệu suất làm việc của các anh ngược lại là quá kém." Ngũ Thiên Phú cười nói.
"Dạ dạ dạ, đây đúng là vấn đề, chúng tôi sẽ cải tiến."
"Đối với chuyện này, hiệu suất làm việc của các anh không cao, nhưng ở những phương diện khác, ngược lại là rất vượt mức quy định, tốc độ nhưng không có chút nào chậm."
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người ở đây đều lộ ra tựa như cười mà không phải cười, vẻ mặt bỏ đá xuống giếng.
Ngũ gia là chuẩn bị nói đến hạng mục khu kinh tế mới.
"Ngũ gia, Tôi không hiểu lắm ý của ngài."
"Vậy tôi sẽ nói thẳng với anh." Ngũ Thiên Phú nói:
"Tôi nhớ cách đây không lâu, tôi đã nói với các anh qua dự án khu kinh tế mới, cũng may mọi người đều nể tình, đem hạng mục này nhường cho tôi, để cho tôi có thể có phần cơm ăn. Nhưng các anh lại thò một chân đi vào, âm thầm đem hạng mục này cướp đi, thật là làm cho tôi kinh ngạc."
"Ngũ, Ngũ gia, đây là quyết định của công ty, tôi chỉ là giám đốc của chi nhánh công ty, không có quyền quyết định việc này."
"Bình tĩnh." Ngũ Thiên Phú vỗ vai Lưu Văn Xương cười nói:
"Tôi đây không phải phải đang nói chuyện này với anh sao, chúng ta cũng lăn lộn với nghề này cũng lâu rồi, các cậu ăn thịt, làm sao cũng phải chừa chút canh cho người Ngũ gia tôi chứ."
Lời nói của Ngũ Thiên Phú khiến cho Khúc Băng đứng ở bên cạnh cũng phải rùng mình.
Ngũ gia thực sự là mất hứng.
Bằng không cũng sẽ không nói những lời này, rõ ràng cho thấy là đang chỉnh bọn họ.
"Chuyện này... Tôi ..."
Lưu Văn Xương ấp úng nói hồi lâu, cũng không nói ra được cái cớ nào.
Nhưng vào lúc này, đứng ở phía sau Ngũ Thiên Phú, Ngũ Kính Tùng nói:
"Cha, anh ta chỉ là giám đốc chi nhánh của công ty, trên tay cũng không có nhiều quyền lực. Người phụ trách của bọn họ cũng ở đây, vẫn là cùng chính chủ nói chuyện tốt hơn."
"Chính chủ?"
Ánh mắt của Ngũ Thiên Phú và những người khác, đều rơi xuống trên người Lâm Dật.
"Tiểu tử, cậu là người phụ trách hạng mục này?" Ngũ Thiên Phú hỏi: "Có điều gì muốn nói với Ngũ gia tôi không."
"Với ông tôi không có gì hay để nói." Lâm Dật nói: "Ngược lại là hai người phía sau lưng các ông, tôi rất có hứng thú cùng bọn họ nói chuyện."
"Ai?"
Lâm Dật phủi tay, chỉ vào đám người đứng ở phía sau, trước đó đã khiêng đại phật nói: "Bọn họ."
"Nói chuyện với chúng tôi?"
Nhìn thấy Lâm Dật chỉ mình, hai tên tiểu đệ hiển nhiên cảm thấy sững sờ.
Mình chính là người trong suốt, không cùng nói chuyện với lão đại của chúng ta, theo chúng ta có cái gì tốt mà nói.
"Hai người các cậu lại đây." Triệu Nghiễm Lợi gọi một tiếng, đem hai tên thủ hạ kia gọi đến trước mặt.
Ngũ Thiên Phú nhìn Lâm Dật, "Tiểu huynh đệ, cậu muốn cùng bọn họ nói chuyện gì?"
Lâm Dật ngẩng đầu, liếc nhìn hai người, "Mấy ngày trước, các anh đến viện phúc lơn Lam Thiên."
Hai tên tiểu đệ liếc nhau một cái, "Đúng vậy."
"Còn đánh cha tôi, tôi nói không sai chứ." Lâm Dật nhàn nhạt nói.
Ngũ Thiên Phú khẽ cau mày.
Nếu như nói như vậy, mọi chuyện cũng khá thú vị rồi đây.
"Hóa ra người đàn ông đó là cha của anh." Trong đó một tên mập mạp nói:
"Chúng tôi đi tới nói với ông ta chuyện phá dỡ, hắn lầm bà lầm bầm nói quá nhiều, nên tôi tát ông ta một cái, thế nào, anh còn không phục?"
"Cái kia không có." Lâm Dật cười nói, sau đó hướng về phía tên mập mạp ngoắc ngoắc ngón tay, "Anh tới đây, tôi nói chút chuyện với anh."
Tên mập mạp không dám động, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nghiễm Lợi, dùng ánh mắt hỏi thăm ý kiến của anh ta.
"Đi, người ta đều tìm tới cửa, cậu tới nói chuyện với anh ta đi."
Đã nhận được câu trả lời của Triệu Nghiễm Lợi, tên mập mạp tựa như có tự tin hơn, nghênh ngang đi tới chỗ Lâm Dật.
"Anh định nói chuyện gì với tôi?" Tên mập mạp chỉ vào Lâm Dật nói:
"Hạng mục khu kinh tế mới kia, con mẹ nó anh còn muốn làm, cũng không nhìn một chút Quảng Châu là địa bàn của ai. Tôi cho anh biết, không cần lão Đại của tôi động thủ, chỉ cần các anh dám động tay làm, tôi sẽ đem hạng mục này quấy nhiễu các anh làm không được!"
"Cũng đã lâu rồi, không ai dám chỉ vào tôi nói chuyện như vậy."
"Tôi chỉ anh đấy rồi làm sao? Nhanh mẹ nó đem hạng mục kia lấy ra, bằng không lão tử liền ..."
——
Tên mập mạp nói còn chưa dứt lời, Lâm Dật cầm lấy ngón tay của anh, trực tiếp bẻ đứt gãy!
Trong khán phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhưng Lâm Dật cũng không có ý buông tay.
Đem tay của anh ta đặt ở trên bàn, cầm lấy nĩa ăn bên cạnh, đem tay anh ta đóng ở trên bàn!
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, hình ảnh máu đầm đìa, làm cho tất cả những người phụ nữ ở đây đều hét ầm lên.
"Đừng mẹ nó kêu nữa." Lâm Dật vừa lau vết máu văng trên tay, vừa nói: "Anh nếu như còn dám lên tiếng, tôi liền giết chết anh."
Tuy rằng lời này là hướng về phía tên mập mạp kia mà nói, nhưng những người khác có mặt cũng đồng thời ngậm miệng lại.
Ngũ Thiên Phú và Triệu Nghiễm Lợi, cũng đều là thấy người thể diện quá lớn.
Bất ngờ với kinh hoảng, chỉ duy trì trong nháy mắt.
Nhưng sắc mặt lại đặc biệt âm trầm.
"Hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi của tôi, cậu là đến nơi này của tôi đập phá sao."
Lâm Dật bất đắc dĩ nhún vai một cái, "Chuyện làm ăn nha, coi trọng là hòa thuận thì phát tài. Nhưng ông thật giống như không có chút hòa khí nào, khi dễ chúng tôi không phải doanh nghiệp ở Quảng Châu, ở chỗ này diễu võ dương oai?"
"Thật sự cho rằng đưa cho ông một đại Phật, thì ông chính là lão phật gia ở Quảng Châu rồi sao?"
"Anh lăn lộn ở Trung Hải, cho rằng đến Quảng Châu còn có thể muốn làm gì thì làm sao?" Ngũ Thiên Phú nói:
"Cậu ở Trung Hải có thể nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng ở Quảng Châu, nơi này tôi quyết định!"
"Nhưng tôi chính là muốn định đoạt, ông có thể chặn được tôi sao?" Lâm Dật cười trêu nói:
"Tôi cho ông biết, nếu tôi vui vẻ, ông hôm nay có thể qua cái đại thọ. Còn nếu tôi không vui vẻ, tối nay liền có thể cho ông đưa tang."
Lâm Dật vỗ vai Ngũ Thiên Phú, "Lão già, thời đại thay đổi, khiêm tốn một chút đi."
------
Dịch: MBMH Translate